Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1400: Nghe tin bất ngờ (1)

Chương 1400: Nghe tin bất ngờ (1)
Thật ra Khương Vọng biết, loại người cố chấp như Lâm Hữu Tà, cũng sẽ không cảm thấy nàng điều tra Khương Vọng là sai, cho nên nàng xin lỗi không phải vì chuyện này. Nàng nói xin lỗi, là vì hôm nay nàng thất lễ, không mời mà tới—— lần này nàng không đến vì tra án, mà là vì xin giúp đỡ.
Người bình thường có thể không quá dễ hiểu loại tâm tình này.
Vì "chính nghĩa" mà nàng cho là đúng, nàng làm chuyện gì cũng sẽ không cảm thấy mình có lỗi. Mà ngoài "Chính nghĩa", sự kiêu ngạo của nàng liền sẽ chiếm phần hơn.
Trên thực tế, tùy tiện xin giúp đỡ mà vấp phải trắc trở sẽ rất thương tổn lòng tự ái của nàng.
Nhưng... điều này thì liên quan gì đến Khương Vọng?
Lý do hắn giữ đối phương lại rất đơn giản.
Một câu "Nể tình là Thanh Bài", có vẻ như lời nói khách sáo, nhưng thật ra đó chính là ý tưởng chân thật của hắn.
Hắn có được tước vị Tề Quốc, hưởng bổng lộc của Tề Quốc, được Tề Quốc che chở, cũng sẵn lòng trả giá tương ứng.
Hắn sẽ không làm chuyện không công mà hưởng lộc, không chịu ngồi không ăn bám.
Thân phận Tứ phẩm Thanh Bài mang lại không ít tiện lợi cho hắn, cho hắn không ít sự bảo vệ ngầm. Dưới tình huống đủ khả năng, giữ gìn đồng liêu cũng là việc nghĩa phải làm.
Huống hồ... chăn một con trâu cũng là chăn, chăn hai con trâu cũng là chăn trâu. Giấu một Phạm Thanh Thanh cũng là giấu, giấu thêm hai người nữa cũng là giấu.
Cho nên cuối cùng hắn vẫn gật đầu.
Quân tử không nhận đồ bố thí, theo bản tâm của Lâm Hữu Tà, nàng vẫn muốn phẩy tay áo bỏ đi.
Nhưng nhìn ông lão tóc bạc như sương, dù thế nào nàng cũng không thể thuận theo lòng kiêu ngạo của mình.
Ông lão này chăm sóc nàng, che chở nàng, cho nàng sự ấm áp của người thân.
Giờ phút này mặc dù gương mặt lão ta nhìn như thường, nhưng tổn thương phải chịu trên người, nàng đều biết.
"Cám ơn... tình nghĩa cứu giúp của Khương đại nhân!" Nàng nói.
"Ngươi cũng nói, mọi người cùng là Thanh Bài. Nhưng..." Khương Vọng nói: "Ta nghĩ ta nên biết được, nguy hiểm mà các ngươi phải đối mặt là gì. Là người nào đang đuổi giết các ngươi."
Hắn nhìn khoang tàu hơi chen lấn chật chội bởi vì đông một đám người, tây một đám người vài lần: "Dù sao mọi người đồng tâm hiệp lực."
Từ ngữ này dùng vào lúc này, hợp với tình hình như thế, quả thật là đồng tâm hiệp lực!
Lâm Hữu Tà và Ô Liệt liếc nhau, không có nói chuyện ngay lập tức.
Khương Vọng cũng không nóng nảy, im lặng chờ đợi.
Thật ra hắn sớm nên nghĩ tới, nếu đổi thành Trọng Huyền Thắng, chắc chắn sẽ lập tức nghĩ đến —— Lâm Hữu Tà rõ ràng hoài nghi hắn có liên hệ nào đó với Địa Ngục Vô Môn, thì sao có thể lại đến tìm hắn hỗ trợ che chở, trốn tránh vào thời điểm bị Địa Ngục Vô Môn đuổi giết? Chẳng lẽ việc này không phải đưa mình vào nơi nguy hiểm sao?
Hơn nữa, với thân phận của bọn họ, sao lại lưu lạc tới mức mặt dày đến tìm Khương Vọng?
Mặc dù quần đảo ven biển không phải lãnh thổ Tề Quốc, nhưng đảo Quyết Minh cũng là một trong ba thế lực lớn trên biển, gần với lực lượng của Điếu Hải Lâu!
Thật sự muốn huy động, một Địa Ngục Vô Môn thì là gì?
Chỉ một mình Kỳ Tiếu đã đủ đánh nổ Địa Ngục Vô Môn!
Trừ khi...
Ô Liệt không tiện tìm triều đình Tê Quốc cầu viện.
Nguyên nhân trong đó có thể có rất nhiều triển khai phức tạp.
Khương Vọng không thể phỏng đoán.
Nhưng tỉnh táo lại, hắn lập tức nghĩ đến, người đuổi giết Ô Liệt, rất có thể... Không phải Địa Ngục Vô Môn.
Việc này thì có hơi hỗn loạn.
Phải sắp xếp tuyến thời gian một chút.
Địa Ngục Vô Môn tàn sát Ngũ Tiên Môn, không biết vì nguyên nhân gì mà Ô Liệt và Lâm Hữu Tà đột nhiên xuất hiện, dùng sức đối phó mấy đại Diêm La, Phạm Thanh Thanh nhân cơ hội đào tẩu. Mà sau đó bản thân Ô Liệt cũng không hiểu sao mà bị thương, bị người không biết thân phận là gì đuổi giết...
Khương Vọng, một người ban đầu dự định đi đảo Băng Hoàng nói lời cảm tạ trực tiếp với Lý Phượng Nghiêu, sau này lại quyết định trực tiếp về Tê Quốc, lại cứ không giải thích được mà bị kéo vào trong vũng nước đục này như vậy.
Người nào sẽ làm cho Ô Liệt, loại người rất có sức nặng trong hệ thống Thanh Bài, không còn đường có thể đi được?
Trừ khi, đối phương cũng ở trong hệ thống Tề Quốc. Bọn hắn tùy tiện đi đảo Quyết Minh, cũng không an toàn!
Nghĩ tới đây, Khương Vọng chợt cảm thấy nhức đầu.
Hai vị khách không mời mà đến im lặng một hồi, cuối cùng Ô Liệt mở miệng nói: "Tiểu hữu có thể nhớ đến tình nghĩa đồng liêu, lão phu cũng nên dùng sự chân thành gặp người."
Lão ta quay đầu nhìn Phạm Thanh Thanh một lần: "Nếu như ta không nhớ lầm, vị này là người của Ngũ Tiên Môn?"
Xem ra trong khi chiến đấu tại đảo Hữu Hạ, lão ta cũng chú ý tới Phạm Thanh Thanh chạy trốn.
Vấn đề này đương nhiên không nên do Khương Vọng trả lời.
Phạm Thanh Thanh lên tiếng nói: "Người cô đơn, may mắn được chủ thượng thương hại, che chở dưới trướng, khiến ta không đến mức lưu lạc thiên nhai"
Mà Khương Vọng bắt được một tin tức khác là, lúc ấy Phạm Thanh Thanh đã rơi vào tầm mắt của Ô Liệt. Như vậy đồng thời, nàng ta nhất định cũng rơi vào tầm mắt của Doãn Quan.
Dưới loại tình huống này, nàng ta lại còn có thể chạy xa, chạy đến bên ngoài đảo Vô Đông ẩn nấp, không thể chỉ dùng lời giải thích Ô Liệt ngăn cản. Phạm Thanh Thanh nhất định còn có bí mật nào đó!
Thế nhưng, mỗi người đều có bí mật của mình, Khương Vọng còn không đến mức nói muốn bất cứ thuộc hạ nào cũng hoàn toàn không có che lấp. Người như vậy, không có khả năng có được bất cứ lòng trung thành tự phát nào.
Ô Liệt nhìn Khương Vọng: "Chuyện ta muốn nói với ngươi, là chuyện trong nội bộ Thanh Bài chúng ta, là việc cơ mật của Tề Quốc"
Lão ta không nói rõ, nhưng thái độ rất rõ ràng. Phạm Thanh Thanh không thích hợp dự thính.
Phạm Thanh Thanh không nhúc nhích, cũng không hề định rời đi.
Nàng ta là một người vô cùng tỉnh táo. Nàng ta biết hiện tại mình dựa vào ai, mình nên nghe mệnh lệnh của ai. Khương Vọng không lên tiếng, nàng ta sẽ ở đây đến thiên hoang địa lão. Dù ông lão trước mặt này đáng sợ hơn chăng nữa, nàng ta cũng không thể dao động.
Khương Vọng rất hài lòng biểu hiện của Phạm Thanh Thanh, năm ngón tay tay phải tràn ra lại thu về như hoa tươi.
Sau đó hắn nói: "Hiện tại ngươi có thể nói rồi."
Âm thanh xung quang Phạm Thanh Thanh bị ngăn cách.
Phạm Thanh Thanh kinh hãi trong lòng!
Việc ngăn cách âm thanh trong khoang thuyền khiến người bên ngoài không nghe được động tĩnh cũng không khó, người nắm giữ nông cạn Bộ âm của Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh cũng có thể làm được.
Nhưng nàng ta là ai?
Nàng ta là trưởng lão của Ngũ Tiên Môn, cũng từng tu hành Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh, đồng thời tự nghĩ rằng trình độ của mình rất cao.
Người có thể ngăn cách cảm giác nghe của nàng ta lại cần nắm giữ tới trình độ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad