Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2788 - Tự cổ chí kim bao chuyện hưng vong, lưu lại sách sử cũng chỉ là cái tên (1)



Chương 2788 - Tự cổ chí kim bao chuyện hưng vong, lưu lại sách sử cũng chỉ là cái tên (1)




Chương 2788: Tự cổ chí kim bao chuyện hưng vong, lưu lại sách sử cũng chỉ là cái tên (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Năm ấy chín tuổi, trẫm không hiểu chuyện.”
Trong cung Bảo Hoa, vang lên thanh âm như vậy.
Thanh âm phát ra từ trên bệ rồng, có một loại mùi vị từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
“Năm nay trẫm bốn mươi hai tuổi, trẫm vẫn không hiểu chuyện.”
Trên ghế rồng tôn quý nhưng cô độc, hoàng đế Hạ quốc đang ngồi ngay ngắn.
Giọng ông ta trầm xuống, hơi hơi đè nén, cũng có một chút uy nghiêm…
“Con trai trẫm đều đã thành niên rồi!”
Cung Bảo Hoa hoa lệ uy nghiêm, hôm nay trống rỗng.
Cũng không có một triều thần nào.
Giọng nói hắn ta tịch mịch, cũng vang vọng uy nghiêm hơn.
Trong tầm nhìn của Hạ đế, lướt qua bệ rồng, trụ ngọc, hành lang, ở tận cùng cung điện, dưới cửa cung cao lớn, có một thân ảnh lộng lẫy, đứng trong ánh sáng.
Ánh sáng quá chói mắt, khiến nét mặt của người này nhìn không rõ lắm.
Giống như rất nhiều năm qua, người này, gương mặt này, đã biến thành một loại ký hiệu.
Hắn ta đã thấy không rõ, cũng nhớ không nổi rất lâu rồi!
Giọng nói Hạ thiên tử vang vọng rất lâu.
Người đứng trong ánh sáng kia nói: “Quốc sư trung thành tận tâm, hết lòng vì nước, một đời chăm lo quốc sự! Nếu như ngươi hiểu chuyện rồi, cần gì phải ở đây đợi ông ta?”
Bà ta cất bước đi vào trong điện.
Bước chân gõ vang cung điện tịch mịch.
Quả thật là một hoàng cung tịch mịch!
Hoàng đế Hạ quốc ngồi ở vị trí của mình, nhìn Hạ Thái Hậu lộng lẫy bước tới, nhìn mẫu thân của mình.
Hắn ta hình như chưa từng nhìn qua người chân chính nắm quyền hành thực tế của đế quốc Đại Hạ suốt ba mươi ba năm từ góc độ này.
Hắn ta là thiên tử Đại Hạ, nhưng đây lại là lần đầu tiên từ trên cao nhìn xuống người này.
“Vậy sao?” Giọng hắn ta hờ hững: “Ông ta đã quyết ý phải chết, có lẽ cũng không quan tâm sẽ chết thế nào. Ông ta cả gan đẩy trẫm vào hiểm địa, gánh thêm chút tiếng xấu thì thế nào?”
Hạ Thái Hậu đi thêm một bước liền dừng lại, bà ta ở dưới điện, giương mắt nhìn lên bệ rồng, thật sự không thể tin rằng, đây chính là đứa bé trai run rẩy trốn sau lưng mình năm đó.
Dù sao cũng là con nối dõi của tiên đế.
Cho dù có vô năng, tầm thường thế nào, cũng không thể hoàn toàn không có một chút hùng tâm.
Chỉ tiếc ba mươi ba năm qua, bà ta hết lòng lo lắng, toàn tâm toàn ý chăm lo quốc sự, đem mảnh đất khô cằn của Hạ quốc chỉnh đốn thành vạn dặm sơn hà lộng lẫy… Lại không chú ý đến việc làm thế nào dạy bảo một đứa bé, trở thành một vị hoàng đế.
Rốt cuộc, bà ta cũng không phải là tiên đế, không thể thành thạo xử lý mọi việc từ văn đến võ, cũng không thể thường xuyên dạy dỗ hoàng tử hoàng nữ ở bên người, thậm chí là quan tâm đến chuyện mai táng gả cưới của mỗi một vị đại thần…
Hôm nay, Hạ quốc có thể tử chiến với Tề quốc, có thể có nhiều văn thần võ tướng khẳng khái chịu chết như thế, hoàn toàn đều do phúc trạch mà tiên đế năm xưa để lại.
Tiên đế…
“Ngay cả tiên đế năm đó, cũng không hề khởi động tuyệt trận Trường Lạc.” Hạ Thái Hậu nói: “Sao ngươi dám…”
“Mẫu hậu!” Hạ đế cắt lời bà ta: “Năm nay đã là năm Thần Vũ ba mươi ba!”
Hắn ta cũng không nói gì khác.
Nhưng mà còn cần nói gì nữa?
Còn có lời gì, so với lời này càng lãnh khốc hơn?
Hạ Thái Hậu vốn còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà đến lúc này, đều chẳng cần nói nữa.
Bà ta bình tĩnh đứng trong đại điện, phía dưới mũ phượng, là một đôi mắt không chút gợn sóng.
Bà ta chỉ nói: “Tiên đế khẳng khái chịu chết, vẫn còn quốc phúc ba mươi ba năm. Lần này bệ hạ làm ra chuyện lớn này, có thể kéo dài tính mạng cho xã tắc được mấy năm?”
Phân biệt hai đầu cung điện.
Bà ta đứng, thiên tử ngồi.
Là mẹ con.
Là quân thần.
Ánh mắt trời bên ngoài cung Bảo Hoa, không lọt vào trong cửa điện.


Ánh mặt trời đối với vạn vật trên thế gian đều không phân biệt, trừ phi ngươi cố ý chống lại.
Thành Quý Ấp có thể sáng rực, bình nguyên Giang Âm cũng giống như thế.
Thành Đồng Ương nguy nga đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ, có một loại cảm giác sử thi tráng lệ. Mà tòa thành dưới vùng trời này, chi chút Cức Châu của Tề quốc, cũng được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ!
Vô số thương gai rơi xuống như mưa, chảy xuôi trong ánh mặt trời, che lấp hơn nửa bầu trời.
Quân tình khẩn cấp cũng được truyền đến vào thời khắc này…
Thiên Cơ chân nhân Nhậm Thu Ly của Nam Đấu điện, ám tàng thiên ý, tiềm ẩn động cơ, đột nhiên ra tay, khiến Đại Tề thiệt hại ba mươi vạn quận binh do Trần Phù làm nguyên soái!
Mà Điền An Bình ngăn cơn sóng dữ, trước sự chứng kiến của vạn quân liền Động Chân, dùng cái giá là chín vạn quân dưới trướng chiến tử, bức lui Nhậm Thu Ly, giết Xúc Công Dị ngay tại trận! Cho nên vạn dặm đông tuyến Hạ quân vỡ tan!
Ở chiến trường bắc tuyến, hai tin tức này cơ hồ đồng thời khuếch tán, chấn động đôi bên Tề Hạ!
Trên tay Tào Giai, đương nhiên có thể có được tình báo càng cặn kẽ hơn…
Điền An Bình thắng trận này, hoàn toàn có thể nói là dùng cái chết của tướng sĩ thủ hạ tạo thành.
Nghe nói, ở trên chiến trường, y tay cầm pháp đao, nếu có người dám rút lui, giết! Có người chần chừ không vào, giết! Có người không tiến nhanh, giết!
Y thân là nguyên soái bên trái đông tuyến, chấp chưởng mười vạn quận binh Tề quốc, lần này chiến tử chín vạn, trong đó có tám ngàn là do y hành hình!
Cứng rắn dùng tính vạn của chín vạn quận binh, đánh tan ý chí của Hạ quân, giết chết chân nhân trấn tộc của Xúc thị Đại Hạ Xúc Công Dị.
Sau trận chiến này, trong số một vạn quận binh còn sống, có hơn hai ngàn người có tinh thần thất thường, hơn một ngàn người lựa chọn tự sát.
Mà huynh trưởng ruột thịt của y là Điền An Thái, cũng đã phát điên trong trận chiến này!
Nhưng mà Tào Giai cũng không hề đưa ra đánh giá gì đối với việc làm này, mà tiện tay đặt phần chiến báo này qua một bên, đưa mắt nhìn nơi xa…



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad