Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1803: Trường sinh (2)

Chương 1803: Trường sinh (2)
Khi đó Khương Vô Khí đang ngồi trước thư án, trên người được bao phủ một bộ áo choàng lông chồn trắng thật dày, có lẽ lời nói khi trước là đang khuyên giải ông lão phía sau hắn ta.
Lúc này, hắn ta vừa lúc quay đầu lại, đón nhận ánh mắt của Khương Vọng.
Vẻ mặt tái nhợt không chút hồng hào nào.
"Làm cho Thanh Dương Tử chê cười rồi." Hắn ta cười nói.
Vẻ mặt thản nhiên, giống như không quan tâm bệnh tật của mình, cũng không cần che giấu điều gì vậy.
Phía sau hắn ta là ông lão mặc bộ hoạn quan màu đen, vẻ mặt của ông ta cũng rất bình tĩnh, cũng không muốn lộ ra vẻ lo lắng cho người trước lo lắng.
"Bái kiến Thập Nhất hoàng tử" Khương Vọng chắp tay thi lễ.
Không có nói tới bệnh tình của Khương Vô Khí.
Khương Vô Khí không cần an ủi.
Khương Vô Khí ho hai tiếng rồi mới nói: "Ta nghe nói hôm nay Thanh Dương Tử vào cung, cho nên sai người tới mời, cũng không nghĩ tới thật sự có thể mời được khách quý tới:
Hắn ta mỉm cười với vẻ thản nhiên: "Thế nhưng ta vẫn thử một lần"
Khương Vọng khiêm tốn: "Làm sao mà Khương Vọng lại được tính là khách quý chứ?"
"Ngươi là anh hùng của Đại Tề chúng ta, dương oai cho Đại Tề chúng ta, đương nhiên là khách quý, cao quý không tả nổi."
Khương Vô Khí nói, vừa đứng lên vừa tiện tay khép một cuốn sách trước thư án lại, đặt nó tại góc bên phải, nơi đó đã chồng lên một đống sách rồi.
Thấy ánh mắt Khương Vọng đưa tới, hắn ta cũng thuận miệng nói: "Mấy ngày nay rất rảnh rỗi, cho nên đọc chút sách giải trí...
những câu chuyện về chí sí đây lòng nhân ái, hiệp sĩ ác quỷ..."
"À, sách giải trí" Khương Vọng thuận miệng nói.
Khương Vô Khí lại như hào hứng lên, hỏi: "Ô, Thanh Dương Tử cũng thích đọc sách giải trí sao?"
Khương Vọng nói thật: "Cũng không đọc mấy quyển cả"
Có lẽ Khương Vô Khí rất hứng thú với đề tài này, nói: "Nếu không ngại thì hãy kể ra những quyển nào mà ngươi từng đọc đi."
"Ây... Khương Vọng đành phải phụ họa: "Liệt quốc thiên kiêu truyện?"
Sau khi nói tên truyện này ra, hắn cũng hơi tự tin, dù sao cũng là sách giải trí mà Trọng Huyền đều thích đọc, sẽ không kém đi đâu. Thế là lại nhấn mạnh lần nữa: "Ừ, Liệt quốc thiên kiêu truyện, thật thú vị đó."
"Ô, vậy à.." Khương Vô Khí mỉm cười nói: "Có thể tìm được quyển truyện này cũng không dễ dàng đâu."
"À đúng vậy." Khương Vọng biết nếu tiếp tục đề tài này có lẽ sẽ lộ tẩy, mà lại không biết tại sao, ánh mắt mà ông lão kia khi nhìn mình cũng quá âm u đi, cho nên vội vã nói sang chuyện khác:
"Không biết hôm nay điện hạ mời ta tới, là vì chuyện gì?"
"Thực ra cũng không có chuyện gì quá quan trọng cả. ' Khương Vô Khí dưới lớp áo choàng lông chồn dày, giống như một bức tượng ngọc yếu ớt, tựa như chỉ cần gõ nhẹ thì sẽ bể nát vậy.
Hắn ta dùng ngón tay thon dài đè lên sách, bước ra khỏi thư án.
"Những chuyện mà Hoàng tỷ đã làm vì ngươi, cô"tự nhận khi ấy bản thân không thể làm nổi. Cho nên cũng không có tâm tư chiêu mộ ngươi, Thanh Dương Tử không cần khó xử"
(Cô: tự xưng của vương hầu thời phong kiến.)
Sau khi Trương Vịnh khóc từ đường, thanh danh của Khương Vô Khí rớt xuống ngàn trượng. Trong triều đình, không ít người lạnh nhạt nhìn tới.
Thế nhưng giờ phút này, hắn ta bước đi chậm rãi, vẫn vô cùng tôn quý.
Rõ ràng cũng có vẻ gầy gò yếu đuối, thế nhưng lại cho người ta một loại khí thế tuần sát non sông vậy.
"khụ khụ!"
Hắn ta khom tay, ngăn tại trước miệng, ho mạnh hai tiếng.
Áo choàng lông chồn trên người cũng rung mạnh giống như sóng vậy.
Hắn ta ngừng ho, sau đó ngước mắt nhìn Khương Vọng, nói với giọng nghiêm túc: "Thanh Dương Tử, cô muốn nhìn xem, ai mới là Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ. Không biết ngươi có thể đồng ý hay không?"
Khi rời khỏi Trường Sinh cung, đã là trăng sáng treo cao bầu trời.
Khương Vô Khí sai hạ nhân chuẩn bị kiệu tiễn hắn về phủ, lại bị hắn khéo léo từ chối.
Khi tới thì cũng thôi đi, lúc về mà còn ngồi kiệu của Trường Sinh cung nữa, khó tránh khỏi làm cho người ta ngờ vực.
Thế nhưng vị Cao công công bên người Khương Vô Khí kia vẫn tiễn hắn tới tận ngoài cửa cung.
"Thanh Dương Tử..."
"Sao vậy?"
"Không có gì." Cao công công khách sáo: "Ngài đi thong thả"
Khương Vọng cũng không nói thêm gì, chắp tay rồi rời đi.
Trước khi so tài thì Khương Vô Khí cũng đã từng nói, trận chiến này cũng chỉ vì chứng thực lẫn nhau, thắng bại cũng không nên nói ra ngoài.
Cho nên kết quả của trận so tài này, ngoài hắn và Khương Vô Khí ra, cũng chỉ còn vị Cao công công canh giữ bên ngoài điện biết được mà thôi.
Khương Vô Khí... thực sự không tầm thường.
Sau khi rời khỏi Trường Sinh cung, Khương Vọng vừa hồi tưởng lại trận chiến đấu vừa rồi, vừa đi trở về nhà.
Đúng vậy...
Hắn ở Lâm Tri, cũng coi như có "nhà".
Nếu như An An có thể thường xuyên ở lại đây, không biết còn tốt hơn bao nhiêu nữa.
Trong ban đêm như thế, dù hắn là Khương Thanh Dương nổi danh toàn bộ Lâm Tri, thế nhưng người trên đường cũng không có mấy người nhận ra hắn.
Đi vào đường cái rộng rãi sạch sẽ của Dao Quang phường, Khương Vọng nghe được một giọng nói:
"Không sao, để ông ta đi trước đi"
Giọng nói này truyền tới từ một nơi khá xa, chỉ là hắn rất thính tai mới nghe được rõ ràng.
Điều thú vị đó là, đây là giọng nói của Tạ Bảo Thụ.
Khi trước còn nói không dễ gặp được, không nghĩ tới ngẫu nhiên gặp lại lại nhanh như vậy.
Xem ra vẫn còn chút duyên phận.
Khương Vọng đi về phía trước một lát, rẽ qua góc đường, thấy được trong một ngõ hẹp, một chiếc kiệu lớn đang dừng ở giữa đường, tại nơi cách cỗ kiệu này không xa có một ông lão run run rầy rấy, chống quải trượng mà bước từng bước đi.
Con đường này là con đường đường tắt đi tới đường phố Chính Dương, xem ra đại kiệu của Tạ phủ định đi ngang qua nơi này, thế nhưng lại bị ngăn cản một lát.
Kết hợp với cảnh tượng hiện tại, chắc hẳn là hạ nhân của Tạ phủ muốn xua đuổi ông lão kia đi, lại bị Tạ Bảo Thụ trong cỗ kiệu ngăn cản.
Thật đúng là không nhìn ra, Tạ Bảo Thụ luôn khiến người ta chán ghét lại còn có biểu hiện thế này.
Cũng không phải hắn ta luôn muốn ăn đòn mà!
Khương Vọng lắc đầu mỉm cười, chữ "người" được tạo nên bởi một nét phẩy và một nét mác, thế nhưng lại phức tạp hơn bất cứ sự vật nào trên thế gian này. Gặp càng nhiều người, thấy được càng nhiều nhân tính, lại càng cảm giác được "Nhân" Tự Kiếm, còn chưa đủ bao dung.
Khương phủ do Thiên tử ban tặng, cũng cần đi qua đường phố Chính Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad