Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1129: Chuyện xưa kinh dị

Chương 1129: Chuyện xưa kinh dị
Vì thế cứ tiếp tục, tiếp tục kinh dị, tiếp tục đau khổ.
Từ trước đến nay Trịnh Phi không hề quan tâm tới những thứ này, gã chỉ quan tâm tới "thú vị" và "sung sướng"
Có điều lão đầu đã để cho Yến Tử tới hỗ trợ, vậy thì gã cũng để cho Yến Tử tới giúp. Bởi vì nếu chết rồi sẽ không còn cách nào để vui vẻ.
Gã sải bước di chuyển trên bãi đất trống, tiện tay xách một cái xác lên, nhẹ nhàng ném vào trong đỉnh.
Gã tùy ý, tự nhiên giống như là đang nấu ăn, bỏ mấy miếng thịt heo vào trong nồi vậy.
Chỉ ném xác đơn giản thì quá không thú vị, cho nên gã bắt đầu ném trái, ném phải, lượn vòng rồi ném, dùng cách ném lên cao...
biến đổi đủ kiểu, đương nhiên cuối cùng chắc chắn toàn bộ đều sẽ rơi vào trong đỉnh.
Cái đỉnh kia... cuối cùng vẫn không thấy đầy.
Ngọn lửa màu đỏ máu bốc cháy hừng hực, trong không khí tràn ngập một loại mùi vị khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở. Có lẽ là mùi khét, tanh hôi, hoặc là cái mùi gay mũi gì đó, hỗn hợp hiểm ác hòa trộn vào nhau.
Nhưng cẩn thận ngửi lại thì cái mùi kia cũng không có tồn tại. Nó giống như chỉ tồn tại ở bên trong tưởng tượng, ở trong sợ hãi.
Tu sĩ hai mạch Phong-Trì nhìn vào cái đỉnh lớn sợ hãi cầu xin, gửi gắm hy vọng vào cái thứ "máu cân bằng" quỷ quái gì đó sẽ lập tức được luyện chế ra, thuận tiện kéo bọn họ ra khỏi vực sâu của nỗi tuyệt vọng.
Cho dù kẻ bị nấu chính là đồng môn của bọn họ, thân thích cùng huyết thốn hay bằng hữu tốt... tóm lại nhanh một chút đi!
Để cho thời khắc ác mộng này sớm trôi qua!
Lý Sấu không nói tiếng nào, Phương Hạc Linh cũng im lặng.
Vào một buổi tối như vậy, đột nhiên yên tĩnh cũng có chút quá mức.
Yến Tử không thích loại yên tĩnh này, cho nên nàng ta quay đầu lại, nhìn về phía những tu sĩ khác hai mạch Phong-Trì của Thanh Vân Đình ở bên ngoài:
"Các ngươi được an toàn, các ngươi rất hạnh phúc! Nhưng hạnh phúc không phải là chuyện gì từ trên trời giáng xuống, nó cần phải trả giá, cần phải được gìn giữ"
Nàng ta nói tiếp: "Bây giờ ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ, giúp ta trông chừng tu sĩ hai mạch Phong-Trì, đừng để cho bọn họ chạy trốn. Chỉ cần bọn họ chạy mất một người, các ngươi sẽ phải chết hai người. Rất công bằng có đúng không?"
Nàng ta vỗ tay phát ra một tiếng thanh thúy: "Cứ quyết định như vậy đi!"
Những tu sĩ khác họ ở đây ước chừng gấp bốn lần tu sĩ hai mạch Phong-Trì. Ban đầu bọn họ còn đang ở rải rác xung quanh, ném vũ khí đi, đạo thuật tản ra, đã không dám phản kháng lại không dám chạy trốn, chỉ đợi cho đám Nhân Ma này đạt thành mục đích xong sẽ thả bọn họ rời đi.
Trong lòng bọn họ có đồng tình, có bi thương, cũng có may mắn.
Đồng tình với những đồng môn huynh đệ tỷ muội phải chịu vận rủi này của bọn họ, lại cảm thấy may mắn vì bọn họ không cần phải như thế.
Nhưng sau khi Yến Tử thốt ra những lời này, bầu không khí lập tức thay đổi.
Bọn họ đang từ người ngoài cuộc nhất thời lại bị kéo vào trong cuộc.
Không có thương lượng, không có câu thông nhưng lại có một loại im lặng ăn ý tồn tại. Bọn họ tự nhiên tản ra, lặng lẽ bao vây xung quanh tu sĩ hai mạch Phong-Trì trong bãi đất trống.
Rất nhiều dã thú dưới ham muốn cầu sống, theo bản năng... sẽ ăn luôn đồng bạn của mình.
Tu sĩ trong Thanh Vân Đình không phải là không có người dũng cảm, thế nhưng những người dũng cảm trước hết đã bị giết sạch, không thể sống được tới bây giờ.
Nữ ma đầu này chính là Yến Tử, dường như có một loại ác độc bẩm sinh, thích hưởng thụ nỗi đau đớn lẫn khó coi của con người trong bước đường cùng. Loại "ác độc" này càng thâm trầm hơn.
Khương Vọng cầm kiếm, cảm nhận được sát ý mãnh liệt từ đáy lòng sinh ra.
Những kẻ này không xứng được gọi là người, hoàn toàn không có điểm dừng, còn "ma" hơn cả ma.
Thế nhưng lí trí đã vững vàng đè xuống xúc động của hắn. Cho dù thực lực hiện tại của hắn đã đạt tới một đỉnh cao mới, muốn đối mặt với bốn tên Nhân Ma này vẫn chỉ có một kết quả là đi chịu chết.
Cho dù là Vạn Ác, gọt thịt hay là Yến Tử này, hắn đều không có nắm chắc.
Trong Ngũ Phủ Hải, đám mây khói màu xanh ở dưới Vân Đỉnh Tiên cung từ từ tụ lại...
Vận mệnh luôn luôn tàn nhẫn, hay là nói... luôn có người gây ra vận mệnh tàn nhẫn.
Xác của tu sĩ hai mạch Phong-Trì cuối cùng đều tan biến ở trong đỉnh, bị im hơi lặng tiếng nấu chảy. Cái thứ gọi là máu cân bằng kia vẫn không có một chút dấu vết thành hình.
Nó có nghña là... hy vọng còn sống của tu sĩ hai mạch Phong-Trì đã tan vỡ, phải nấu tới người sống rồi!
Yến Tử lạnh lùng nhịn bọn họ, nàng ta đã sớm tuyên bố, mọi người chắc là đã đạt thành nhận thức chung rồi mới đúng. Nàng ta dùng ánh mắt lạnh băng nhấn mạnh với từng người - không cho phép thách thức giao ước.
Nỗi sợ hãi lan tràn ở trong lòng tất cả tu sĩ hai mạch Phong-Trì, nhưng lại không có ai dám đứng ra phản kháng.
Phản kháng chắc chắn sẽ chết, nhưng không phản kháng hình như sẽ có khả năng sống.
Không có "kẻ đần", "người thông minh" thì phải đưa ra "lựa chọn"
thông minh.
Thế là Trịnh Phì đưa tay ra chụp một cái. Một nữ tu sĩ bỗng nhiên hơi giơ tay lên, dường như là theo bản năng đánh lại, chỉ là còn không kịp làm ra động tác thứ hai đã bị nắm lấy cánh tay, ném thẳng vào trong cái đỉnh lớn.
Không có tiếng la hét thảm thiết, không có tiếng kêu rên.
Người sống cứ thế im hơi lặng tiếng rơi vào trong đỉnh. Chỉ là ngọn lửa màu đỏ máu ở dưới đỉnh hình như lại tươi đẹp hơn một chút.
Trịnh Phì hơi nghiêng đầu: "Quẻ sư nói hôm nay là cơ hội tốt, mây mờ trăng lặn, Tiên cung bí mật biến mất. Này vừa nhìn quả nhiên là như thế! Thật sự không có chuyện ly kỳ cổ quái gì tới ngăn cản chúng ta."
"Khà khà khà." Lý Sấu cười theo: "Hắn mới là ly kỳ cổ quái nhất, cho nên sau khi hắn tính xong sẽ không còn ly kỳ cổ quái gì nữa!"
Trịnh Phì cười ha hả, cũng không biết đang cười cái gì.
Cho dù là về Thanh Vân Đình hay là về vị "quẻ sư" kia, lời này dường như không hề buồn cười chút nào.
Ổ trong nguy cơ diệt tông rất nhiều lần trong quá khứ, Thanh Vân Đình luôn có thể vì đủ loại lý do mà tiếp tục tồn tại. Người có lòng vì thế mới phát hiện ra truyền thừa của nó được một loại lực lượng thần bí nào đó bảo vệ.
Mà "quẻ sư" thần bí gieo quẻ kia chắc chắn đã bói ra được lực lượng có liên quan với Vân Đỉnh tiên cung đã tiêu tán, kết quả vậy mà lại không hề chệch đi chút nào, quả nhiên là như thế.
Hai người bọn họ luôn tự mình vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad