Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3652. Quy Khư (3)



Chương 3652. Quy Khư (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng sững sờ trong khoang thuyền, lúc này mới biết việc mình giả thân phận Lý Long Xuyên chưa từng qua mắt được vị Chân nhân này.
Hắn mím môi một cái, bỗng thấy ngại.
Trước đó do sự chỉ đạo của Tề Đình, hắn lấy thân phận Võ An Hầu đại diện Tề quốc chèn ép Điếu Hải Lâu, việc này căn cứ vào lập trường thân phận, vốn không có đúng sai. Huống hồ bản thân hắn còn có ân oán với một số người thuộc Điếu Hải Lâu.
Câu “ta không ra đời sớm mười lăm năm” cũng có thể xem là thiếu niên khí phách.
Nhưng so với câu “nhớ lễ phép” của Tần Trinh, Khương Vọng hắn đúng là không được phóng khoáng. Đăm chiêu một lúc, bỗng tỉnh ngộ đôi điều!
Bởi vì Hải Tông Minh, bởi vì Quý Thiếu Khanh, bởi vì Bích Châu Bà Bà, thậm chí bởi vì Trầm Đô Chân Quân Nguy Tầm. Hắn đã từng bước mất dần sự tôn trọng dành cho Điếu Hải Lâu.
Mà Tần Trinh lại dùng khí độ Chân Nhân của mình, kéo phần tôn trọng này về.
Khương Vọng điều khiển pháp trận thuyền gai trở về Đinh Mão.
Thân thuyền thiết hắc kéo ra một vệt dài, như một nét mực không biết sẽ lan tới tận đâu trên một tờ giấy trắng, mãi không thấy tận cùng.


Tạm thời không nhìn thấy điểm cuối, không chỉ là vệt sóng lướt nhanh trong Mê giới kia.
Còn có cây cột đang không ngừng rơi xuống tại đại dương ngoài Mê giới.
Kia là Hắc Chu Bạch Khí. (Thuyền đen khí trắng)
Đây là Ảm Điểm Thôn Quang. (Điểm tối nuốt chửng ánh sáng)
Vạn Pháp Quy Khư kết thành điểm này, không ngừng rơi xuống, mang theo một dải tăm tối.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Sóng to gió lớn là chủ đề vĩnh hằng của đại dương, những tia sét thỉnh thoảng chiếu rọi chân trời và mặt biển giống như roi pháp của thần. Nếu bị một roi quất trúng, cảm giác hẳn là cả đời khó quên.
Ngư Quảng Uyên vĩnh viễn không quên được khoảng thời gian mình vừa sinh ra linh trí.
Cải gọi là tộc Hải chủ còn chưa phát hiện ra lão và mang lão đi. Lão hoàn toàn không phát giác được mình và những Hải thú xung quanh có gì khác biệt, có lẽ là mình cường tráng hơn, thông minh hơn, biết đau hơn.
Máu không phải một thức uống ngon miệng, nhưng năng lượng ẩn chứa trong máu vô cùng phong phú, uống máu có thể nhanh chóng bổ sung sức mạnh, lão cũng rất thích uống.
Khát thì uống máu, đói thì ăn thịt, lúc lão chưa có linh trí là như vậy, lúc sinh ra linh trí thì có gì khác biệt?
Trong một trăm con hải thú thì có chín mươi con chết trong môi trường tự nhiên ác liệt. Mưa gió, sấm sét, sóng biển, đều có thể là cối xay sát sinh.
Hải thú sống sót trong môi trường tự nhiên ác liệt, trong một trăm con, sẽ có chín mươi con trở thành mồi ngon lấp bụng cho những con hải thú khác.
Quá đói, biển cả rất khó tìm được thức ăn.
Lão vẫn luôn cho rằng thế giới này chính là như vậy, tất cả mọi nơi đều là như vậy. Chỉ có cực ít bảo địa sóng yên biển lặng, có thể nghỉ ngơi, ngoài ra đều là nguy hiểm vô tận.
Lão vẫn luôn cho rằng Hải tộc nên như vậy… Vì một miếng ăn mà máu chảy thành sông, chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể độc hưởng đồ ăn, còn lại, đều đã bị đánh chết trong quá trình tranh giành thức ăn.
Cho đến khi lão phát hiện, ngoài đại dương, còn có thể giới khác… Một thế giới gió nhẹ phơ phất, mưa đổ tàu lá.
Mà tổ tiên Hải tộc, đã từng sống trong thế giới kia.
Chưa từng sống trong biển cả, làm sao hiểu được cảm giác muốn rời xa biển cả của bọn họ!
Chưa từng giãy dụa trong biển cả, làm sao hiểu được quyết tâm muốn trở lại hiện thế của bọn họ.
Rốt cuộc là vì cái gì mà đất lạnh trong thiên hạ đều do một mình Nhân tộc độc hưởng?
Tư Vô Minh, Dương Phụng, Mạnh Tự, Tần Trinh.
Những Chân Nhân cường đại này, lão chắc chắn mỗi người đều là vô tình đụng phải. Nếu bọn họ có ý hại lão thì không thể nào không bị lão phát giác trong quá trình chiến đấu được.
Lão cũng biết rõ vận may này xấu đến mức nào, xấu đến mức mặc dù lão không tìm ra vấn đề thì nhất định cũng tồn tại vấn đề nào đó.
Lão cũng biết mỗi lần đụng đồ đều có nguy hiểm tới sinh mệnh, lần nào cũng là bước đi trên mũi đao.
Càng đi càng hiểm ác.
Nhưng vì sao lão còn muốn khăng khăng đánh đến tận lúc này, cố gắng giết chết Khương Vọng một lần cuối?
Tất nhiên là bởi vì… đại kế của Hải tộc đã tiến đến thời khắc mấu chốt.
Trong lúc người rình hổ thì hổ cũng đang rình người.
Muốn dấy lên sóng to gió lớn, hấp dẫn nhiều ánh mắt nhất có thể.
Sự bạo ngược của lão là một lý do không gì thích hợp bằng.
Nỗi thống khổ của lão là một cái cớ tự nhiên không gì bằng!
Lúc này lão đã làm hết những gì có thể, chuyện kế tiếp lão cũng không có sức nhúng tay. Chỉ dùng Vạn Pháp Quy Khư, rơi về Cực Ác Hải Vực là đã đủ rồi.
Cái chết của Ngư Quảng Uyên, lão có thương tâm không?
Đương nhiên thương tâm. Lão tàn nhẫn, nhưng cũng không phải không có tình cảm!
Đứa bé lão nuôi dưỡng lâu như vậy, xuất sắc như vậy…
“Nhất định phải giết Khương Vọng!”
Lão truyền ra ý niệm cuối cùng, sau đó cắt đứt liên hệ.
Lúc này lão cực kỳ suy yếu, hành tung không thể bị bất cứ tồn tại nào nắm được. Tuy đại cục làm trọng, nhưng luôn có vài thứ súc sinh chuyện gì cũng làm ra được.
Một điểm cực tối cực rỗng rơi xuống, rơi xuống, bỗng nhiên rơi vào một không gian vô định!
Huyết Vương chỉ cảm thấy có một tấm lưới to lớn mịn màng trói chặt lấy thân thể lão từ trên xuống dưới.
Trước mắt là từng đợt choáng váng và tối tăm, sức mạnh còn sót lại cũng tan biến trong nháy mắt.
Lão nghe được một âm thanh nói như vậy…
“Ngư Tân Chu, ta thấy ấn đường của ngươi biến thành máu đen, hẳn là có họa sát thân.”
Cái con mẹ nhà ngươi! Ông đây là Huyết Vương! Hết chương 3652.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad