Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1332: Kỳ Nại Công Hài (2)

Chương 1332: Kỳ Nại Công Hài (2)
Bạch Tượng Vương không có khả năng bất chấp mạo hiểm như vậy, sau khi bản thân Khương Vọng trốn đi, ý nghĩa đánh hạ phù đảo Đinh Mùi đã không còn lớn bao nhiêu, bởi vậy nên gã mới quyết đoán hạ lệnh lui quân.
Trên thực tế bên trong Mê Giới, cho dù là Nhân tộc hay Hải tộc vẫn luôn có thỏa thuận ngầm vào lúc Mê Giới dịch chuyển vị trí, cố thủ phần trung tâm. Sau đó, dưới tình huống không có gì phải lo lắng, mới có thể mở rộng thăm dò ra bên ngoài.
Đây không phải là quy củ gì, mà là kinh nghiệm do vô số máu và nước mắt dạy bảo tổng kết đi ra.
Nhân tộc và Hải tộc đều đã nếm trải thiệt thòi ở phương diện này.
Bạch Tượng Vương cố thủ ở bên ngoài phù đào, lúc đến gã tự mình làm tiên phong, lúc rút lui gã tự mình đoạn hậu.
Nếu không xét đến lập trường, gã quả thật là một vị Vương Tước hợp cách.
Nhìn đại quân Hải tộc đông nghịt rút lui, cho dù là Đinh Cảnh Sơn cũng không khỏi thở dài một hơi trong lòng.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tượng Vương, duy trì cảnh giác nên có.
Trong lòng đã âm thầm ra quyết định, sau trận chiến này, cho dù có ra sao cũng phải nghĩ cách xây dựng một tòa phù đảo thứ hai.
Mà khi nhìn thấy những tu sĩ Nhân tộc ở trên phù đảo Đinh Mùi vẫn chưa từng thả lỏng dù đại quân Hải tộc có rời đi, cuối cùng Bạch Tượng Vương cũng buông tha cho dự định tiến công sau cùng, quay người rời đi.
Gã một mình đoạn hậu, chưa chắc không có dự định dụ rắn ra khỏi hang lần nữa, nhưng dù có đang ở lúc yếu thế thì Đinh Cảnh Sơn vẫn luôn rất vững vàng.
Đương nhiên, trên mặt gã không hề nhìn ra một chút tiếc nuối nào.
"Ngư Tự Khánh ở bên kia đã bắt được người chưa?" Gã thuận miệng hỏi.
Sau một lúc mới nhận được câu trả lời: "Ngư Soái ngài ấy... đã đuổi theo mục tiêu cùng nhau đi tới một khu vực khác rồi."
Bạch Tượng Vương dừng một chút, cuối cùng không nói gì thêm.
Dựa vào thân phận của Ngư Tự Khánh, thần thông, thực lực, thực sự không nên ở dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả, mạo hiểm đi tới khu vực khác. Nhưng về phương diện khác, bắt Khương Vọng lại là mệnh lệnh của gã, Ngư Tự Khánh cũng chỉ là trung thực chấp hành mệnh lệnh mà thôi.
Ngươi còn thiếu ta một viên Thận Vương Châu không trả, mà ngược lại, còn khiến ta thiếu ngươi nhiều hơn... Trả nợ không phải là trả như thế.
Trong lòng thẩn thờ hoài niệm như vậy, Khương Vọng xuất hiện ở bên trong một phiến khu vực "lạ lùng"
Sở dĩ nói nó "lạ lùng"; hoàn toàn là bởi vì nơi này quá bình thường!
Trên có vòm trời, dưới có đất đai màu mỡ, đủ loại hoa nở rộ khắp nơi, cỏ xanh như tấm đệm.
Vòm trời xa xôi tiếp xúc với hơi ấm mặt trời, xa xa còn có thể trông thấy núi rừng.
Nơi này quả thực chính là hiện thết Hơn nữa còn là một khu vực hòa bình, không thấy phân tranh.
Vừa khéo loại "bình thường" này, ở Mê Giới ngược lại có vẻ hết sức kỳ quái.
Nhưng Khương Vọng cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, bởi vì ngay ở sau lưng hắn, Ngư Tự Khánh cũng đã hiện thân.
Ngư Tự Khánh lúc này đã thu lại nguyên hình Hải chủ, trông hết sức thê thảm.
Tay phải bị cụt mất hai ngón tay, chân trái còn bị cụt ngang gối, lẻ loi trơ trọi xuất hiện ở sau lưng Khương Vọng, hình tượng này nhìn gần tuyệt đối không giống như một kẻ cường thế đuổi giết người khác.
Gã và Khương Vọng một trước một sau đặt chân quá bộ đến khu vực này, trong nháy mắt khi đáp xuống đất, sắc mặt gã lập tức biến đổi thật lớn.
Bởi vì khu vực ở chỗ này rất gần với hiện thế, đối với Khương Vọng mà nói đương nhiên là bình thường, nhưng đối với gã mà nói chính là áp chết Gã ở lâu trong Mê Giới, sao lại không biết được chứ? Gã mạo hiểm đuổi theo Khương Vọng mà đến, đánh cuộc một kèo vận may, kết quả rút trúng thăm hạ hạ!
Nơi này là một trong những khu vực hoàn toàn bị Nhân tộc chiếm cứ bên trong Mê Giới!
Gã còn chưa kịp suy đoán xem đây đến cùng là khu vực nào, Khương Vọng đã từ phía đối diện tiến đến.
Tuy rằng Khương Vọng không biết đây là khu vực gì, nhưng cảm thụ về khu vực nơi này lại chân thật không giả.
Theo hắn thấy, đây chính là một trong những tòa phù đảo cỡ lớn của Mê Giới, mà Ngư Tự Khánh cùng hắn đều đáp xuống nơi này.
Chiến lực của hắn không bị ảnh hưởng, đối phương là Hải tộc sẽ phải chịu quy tắc áp chế.
Mặc dù hắn luân phiên chiến đấu đã tiêu hao không ít nhưng đối phương cũng liên tiếp vận dụng nguyên hình Hải chủ. Hơn nữa hắn tứ chi đây đủ, đối phương thì lại bị mất đi hai ngón tay và một cái chân tại Giới Hà.
Trước đây không phải là đối thủ thì lúc này vẫn có thể kham nổi chính diện chiến một trận!
"Cho dù có vận may tốt cũng không thay đổi được sự yếu đuối bất lực của ngươi!" Ngư Tự Khánh trở tay chụp một trảo, cách không giam cầm trường kiếm đang đâm tới giữa một tấc vuông.
Khương Vọng cầm kiếm xoắn một phát, xung quanh thân kiếm, kiếm khí xuất hiện dưới dạng hình xoắn ốc nổ tung, khiến cho Ngư Tự Khánh không thể không buông tay.
Sau đó mũi kiếm thuận thế cắt xéo, chặt thẳng cái đùi phải còn sót lại của đối phương.
Một kiếm này cũng hơi hiểm ác, Ngư Tự Khánh giận tím mặt:
"Chặt đứt một chân vẫn giết được ngươi như thường!"
Gã vậy mà không tránh không né, trực tiếp chia các ngón tay ra như móng vuốt, một trảo cào về phía trước.
Một trảo này cào vào không trung, nhưng Khương Vọng đã thu kiếm tránh đi, trên cánh tay trái bị kéo ra năm miệng vết máu, sâu đủ thấy xương.
Môn thần thông thiên phú này của Ngư Tự Khánh thật sự kinh khủng, với lại hôm nay gã liên tục phát động, đường như vẫn còn dư lực. Trên phương diện khai phá thần thông cũng đã thắng đứt Khương Vọng.
Nhưng một trảo này đáp xuống, trên mặt Ngư Tự Khánh lại không hề có vẻ vui mừng, trên mặt Khương Vọng cũng không hề có về sợ hãi.
Bởi vì thu hoạch của một trảo này kém xa mong đợi!
Gã vốn định móc trái tim của Khương Vọng ra, kết quả lại chỉ làm cho tay trái bị thương.
Dưới quy tắc áp chế bên phía khu vực này, thực lực của gã ít nhất cũng từ Thống Soái cao giai rớt xuống trung giai. Nếu như nói lúc trước gã vững vàng cao hơn Khương Vọng một cái cấp độ thì bây giờ chỉ có thể coi như ngang hàng.
Mà cấp độ ngang nhau, Khương Vọng đã từng sợ qua ai?
Thần thông của Ngư Tự Khánh liên quan tới quy tắc không gian, vốn có thể coi nhẹ khoảng cách, khó lòng phòng bị.
Nhưng mới vừa rồi, Khương Vọng lại phán định trước điểm rơi, đã sớm né tránh.
Hắn không thể né tránh thần thông của Ngư Tự Khánh nhưng có thể phán đoán được điểm rơi tiến công của Ngư Tự Khánh.
Vừa rồi trong một lần giao phong kia, dù chưa thể hoàn toàn né được, nhưng cũng giảm mạnh uy hiếp của môn thần thông này.
Hơn nữa theo thời gian hắn và Ngư Tự Khánh giao thủ càng lâu, loại phán định này lại càng chuẩn xác.
P⁄S:
"Công vô độ hà, Công cánh độ hà.
Đoa hà nhi tử, Kỳ nại công hà!"
Dịch thơ:
"Ông đừng vượt sông, Ông cứ vượt sông.
Ngã xuống sông chết, Làm sao hối ông!"
(*) Chú thích:
Bài ca này được Nhạc phủ thi tập xếp vào Tương hoạ ca từ. Thôi Báo đời Tây Tấn trong Cổ kim chú chép rằng bài ca này do vợ của Tử Cao ở Triều Tiên là Lệ Ngọc làm ra. Buổi sáng Tử Cao ra bến sông, thấy một ông chồng tóc bạc say cuồng cầm bầu rượu vượt qua sông bất chấp hiểm nguy. Người vợ gọi và đuổi theo nhưng không kịp, ông chồng ngã xuống sông chết. Tử Cao về nhà kể cho vợ, Lệ Ngọc cảm thương làm khúc đàn không hầu này, lời lẽ thê lương, ai nghe cũng phải rơi lệ. Sau Lệ Ngọc truyền lại cho một người hàng xóm là Lệ Dung, gọi tên là Không hầu dẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad