Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2105: Cơn lốc (2)

Chương 2105: Cơn lốc (2)
“Đại Trụ Quốc.” Liên Ngọc Thiền lên tiếng: “Một trận chiến này, lúc nào mới có thể kết thúc?”
Nàng ta đã cố gắng làm âm thanh bình tĩnh, nhưng vẫn bởi vì kiếm minh mà hơi run rẩy... Nàng ta nghĩ mình đã không có cách nào đứng vững nữa.
“Chết hết mới thôi.” Liên Kính Chi nhạt giọng nói.
Hắn ta không phải đang biểu diễn quyết tâm gì, hắn ta chỉ đang trần thuật một sự thật.
Chiến tranh kết thúc, đương nhiên còn có một loại khả năng khác—— nhưng dù là Tề quốc hay Cảnh quốc cũng không thể lựa chọn đầu hàng trong loại chiến tranh cục bộ này. Cho nên, trận chiến này cần phải có một bên khô kiệt quân số, thiên kiêu bị đánh phục hoàn toàn, thì mới có thể kết thúc.
Hiện tại, bên phía Tượng quốc, binh lực có thể bổ sung đã không còn nhiều, bên phía Húc quốc cũng là như thế.
Liên Ngọc Thiền đội mũ quăng giáp, hai tay ghì chặt song kiếm, run giọng nói: “Ti hạ thân thể khó chịu, sẽ không xem nữa, xin được cáo lui trước.”
“Con đứng lại đó cho ta. Liên Ngọc Thiền, ai cho phép con tự ý rời khỏi cương vị?”
Từ đầu đến cuối, âm thanh của Liên Kính Chi luôn bình tĩnh, không thấy gợn sóng.
Nhưng điểm ra hai chữ “Cương vị” đã là mang ra quân pháp.
“Đây là sỉ nhục của Liên Kính Chi ta, ta không có tư cách trốn tránh. Con là nữ nhi của Liên Kính Chi ta, con cũng không có tư cách trốn tránh. Con phải nhìn tận mắt, chiến sĩ Tượng quốc ta đã chết thế nào, sau này đợi đến khi con làm chủ, mới có thể tránh cho chuyện giống như vậy xảy ra.”
Liên Ngọc Thiền mấp máy môi, không nói một lời, cũng chưa dời một bước.
...
...
Từ ngày ấy chiến tranh chính thức bắt đầu, cho tới bây giờ, hai bên giao chiến tại chiến trường trung tâm nhất, từ đầu tới cuối duy trì quy mô mười vạn người, không ngừng thêm dầu ác chiến.
Đây là cách chiến đấu tàn khốc nhất, bởi vì nhiều người chết nhất.
Tất cả chiến sĩ đều sẽ bị bỏ vào từng phần một, sau đó một phần tiếp một phần biến mất.
Nhưng đồng thời, đây cũng là hình thức chiến tranh có thể rèn luyện thiên kiêu của hai bên nhất.
Phía Tề quốc chia làm mười doanh, phía Cảnh quốc chia làm hai mươi đội. Hơn mười vị thiên kiêu của hai bên lĩnh quân tiến hành một vòng tiếp một vòng ác chiến tại chiến trường hạch tâm này.
Tối nay, tinh quang vẫn óng ánh, vẫn có lượng lớn huyền minh đăng sáng lên như cũ, chiếu rọi nơi này như ban ngày, không thấy trăng và sao. Loại đồ chơi nhỏ do Mặc môn nghiên cứu này rất thích hợp với chiến trường có lượng lớn người phàm tham gia.
Ban đêm sẽ không trở thành lá chắn an toàn, chiến tranh sẽ xảy ra vào bất cứ thời khắc nào, kéo dài ở mỗi một góc.
Tinh Nguyệt Nguyên lại không nhìn thấy vẻ đẹp ngày xưa, phần trung tâm nhất đã biến thành một cối xay máu thịt khổng lồ.
Thứ bị ném vào là chiến sĩ, thứ chảy ra chính là máu thịt, xương vỡ.
Đều nói mạng người quan trọng, nhưng thứ mạng người này, khi không đáng tiền, cũng thành không đáng giá nhất.
Ai mà không phải nhi nữ nhà khác, sau lưng ai mà không có gia đình?
Nhưng trên chiến trường, chỉ có nước bùn hòa với máu, thi thể chồng lên thi thể... Thậm chí không tìm thấy ai là ai.
Một mũi tên lạc không biết bay tới từ nơi nào, xuyên thủng huyền minh đăng sáng trên bầu trời. Chiếc huyền minh đăng buộc cờ màu tím trên ngọn, hấp tấp rơi xuống, giống như một con chim gãy cánh.
Lạch cạch!
Tản ra.
Một chiếc chiến ủng giẫm lên, ánh sáng còn sót lại của đèn cũng chôn vùi.
Chủ nhân chiến ủng là một người trẻ tuổi đang rống giận, mặc quân phục Húc quốc trên người, gương mặt bởi vì máu dâng lên mà đỏ đến đáng sợ, hai tay gã nắm chiến đao thật chặt, bổ trước một đao hung ác!
Có thể nhìn ra được gã vẫn là một tân binh, hoàn toàn không biết giữ lực. Có lẽ gã đã trải qua rất nhiều huấn luyện, nhưng trên chiến trường chân chính đã hoàn toàn quên đi những thứ kia... Phải thật sự chém giết mấy lần, mới có thể ghi nhớ những nội dung huấn luyện kia thành bản năng, lột xác thành lão binh —— nếu như gã còn có thể sống được.
Lưỡi đao bị tên sĩ tốt Tượng quốc đối diện quét đao ngăn chặn.
Đây là một nam nhân trung niên, có diện mạo theo phong cách của người Tượng quốc điển hình. Xương gò má hơi cao, tóc hơi quăn.
Người này lão luyện hơn nhiều, thoải mái mà đỡ đao, người lại hạ thấp, tiến về phía trước. Đao quân dụng vòng qua một đường vòng cung theo đó, nhẹ nhàng linh hoạt chém về phần bụng đối thủ.
Một đao này chỉ cần bốn phần sức lực. Sau khi xé ra phần bụng, nghiêng bước rời đi là có thể cản được phản kích của kẻ sắp chết, đối thủ chỉ có thể ôm ruột chảy ra mà chờ chết.
Lão binh Tượng quốc rất vững tin điểm này, đôi mắt đã liếc nhìn mục tiêu kế tiếp ——
Nhưng mi tâm bỗng đau xót, y đã không biết gì nữa.
Đây chính là chiến trường, ai cũng có thể chết. Dù ngươi là lão binh hay tân binh, là tốt người hay người xấu, là phụ thân hay hài tử, tử vong đối xử như nhau với tất cả mọi người.
Thứ giết chết y chính là một mũi tên.
Đầu mũi tên như răng sói, có hàn quang cực kỳ lạnh lẽo. Từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi, nó xuyên qua chiến trường, cắm mạnh vào trán tên lão binh này. Lực còn sót lại chưa yếu đi, cắm đến thi thể này bay lên cao, làm cho cả người y bay ra sau mấy trượng, đụng ngã năm người.
Một mũi tên giết người không khó, một mũi tên xuyên trán cũng không khó, điều khó được là một mũi tên giết người mà lại không xuyên thấu, mang theo thi thể bay tứ tung, còn có thể xáo trộn trận hình quân địch... Điểm khó là tầm mắt và sự tinh chuẩn này!
Chiến sĩ Húc quốc trẻ tuổi đi một vòng trước cái chết, còn chưa tỉnh hồn, đã nghe thấy quân lệnh truyền đến bên tai: “Trận nhất!”
Đây là một âm thanh oai hùng, mạnh mẽ, rơi vào bên tai, cho dù là người tinh thần ổn định cũng không dám nghịch lại.
Dựa theo huấn luyện trong những ngày này, gã nhanh chóng hội hợp với chiến hữu xung quanh, kết thành “Trận nhất” .
Trận hình này vô cùng đơn giản, gần như đội ngũ một ngang hai dọc, đã sớm bị bản năng thân thể của bọn họ ghi nhớ kỹ.
Cầm đao trong tay, mắt nhìn về phía trước. Mặc dù gã không hiểu quân trận, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được, so với trước đó, trận hình đối diện dường như trở nên tán loạn hơn, không còn loại cảm giác dầy đặc đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Tầm mắt di động từ một quân trận đơn giản này hướng về phía sau, thì có thể nhìn thấy con cháu đích mạch của Thạch Môn Lý thị, Lý Long Xuyên cầm danh cung Khâu Sơn trong tay!
Đai ngọc quấn trán đã loang lổ vết máu làm cho hắn ta thêm mấy phần lạnh lùng trong vẻ oai hùng.
Một mũi tên giết một người trong chiến tranh rất hiếm thấy, nhưng nếu là mũi tên của hắn ta, giết một tiểu binh thì quá lãng phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad