Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1448: Đinh Lan (2)

Chương 1448: Đinh Lan (2)
Khương Vọng còn muốn chối từ, nhưng tai hắn đã nghe thấy tiếng bước chân.
"Không cần mời nữa" Một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên ngay sau đó: "Ta đã không mời mà tới"
Yến Phủ vội vàng đứng dậy, ra ngoài nghênh đón: "Ha ha ha, Ôn cô nương, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây?"
Tiếng cười kia nghe thế nào cũng thấy chát chát.
Liên hệ đến chuyện Yến Phủ bị Khương Vô Ưu đánh đến ngoài biển trước đó... Khương Vọng chợt cảm thấy ngồi ghế này khiến toàn thân không thoải mái, rất muốn về nhà.
Yến Phủ nói đúng, nếu sớm biết chuyện danh ngạch Hoàng Hà Hội dễ dàng như vậy, viết một phong thư là đủ. Hắn cần gì phải đích thân đến Yến phủ, chịu đựng cùng y đây?
Khương Tước gia cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi vững cái mông.
Cho dù thế nào, khí thế không thể yếu.
Hắn dùng hết vẻ mặt bình tĩnh, nhìn về phía ngoài cửa, lộ ra nụ cười ấm áp nhất có thể: "Ôn cô nương, vô cùng vinh hạnh, vì có thể gặp ngươi vào hôm nay"
Người đi vào trong sảnh là một nữ tử dịu dàng, ôn nhu, có dâng điệu cực tốt trong khi đi lại, vừa nhìn đã thấy là không phải người nhà bình thường có thể nuôi ra được.
Thấy Khương Vọng, nàng cúi người thi lễ: "Khương công tử, Định Lan thất lễ. Ta mạo muội tới, không chậm trễ chính sự các huynh chứ?"
Giọng nói của nàng rất dễ nghe, vẻ mặt ôn nhu, thái độ thân thiết, lời nói cũng rất lễ phép, nhưng nghe thế nào cũng thấy hơi khó chịu.
Đại Tề không có loại hình quy củ nam nữ trước khi đại lễ chưa đủ không thể gặp mặt gì đó. Nam nữ đã đính hôn gặp mặt nhau, dạo chơi chỉ là chuyện tầm thường.
Thay thân phận vào, liền biết khó chịu ở chỗ nào. Thê tử tương lai của Yến Phủ tới gặp Yến Phủ, lại nói với Khương Vọng mình mạo muội...
Trong chốc lát, người đến từ vùng nông thôn như Khương Vọng, cũng không biết đáp lễ thế nào, đành phải đứng lên: "Không, không, chúng ta đã trò chuyện xong rồi."
Hắn thuận thế muốn đi, hoàn toàn không để tâm đến thỉnh cầu trước đó của Yến Phủ: "Nếu không các ngươi trò chuyện trước?
Chỗ ta còn có việc..."
"Ha ha ha ha" Yến Phủ cười to vài tiếng như tâm thần, che lấp cái cớ của Khương Vọng: "Cái gì mà mạo muội hay không mạo muội, tất cả mọi người đều là bằng hữu, đến, ngồi xuống nói chuyện đi Tay y lại đẩy Khương Vọng về chỗ ngồi mà không để lại chút dấu vết.
Y xoay người lại, sai bảo: "Mau dâng trà lên, Ôn cô nương thích uống gì, không cần ta nhấn mạnh lại, phải không?"
Ôn Đinh Lan cũng ngồi xuống, tư thế ngồi đoan trang ưu nhã, sau đó mới hỏi: "Ô? Ta thích uống gì?"
"Ta còn có thể không biết chuyện này sao?" Yến Phủ lộ vẻ mặt tươi cười: "Nàng yên tâm, trong phủ đã chuẩn bị sẵn!"
Yến Phủ rõ ràng không nhớ rõ Ôn Đinh Lan thích uống trà gì, nhưng đối với quản gia Yến phủ, đây nhất định không phải vấn đề khó.
Khương Vọng mỉm cười, không có chút động tác thừa nào, bày tỏ mình hoàn toàn không hiểu sóng ngầm trong trong ngôn ngữ của hai vị này.
Ôn Đinh Lan hiển nhiên là biết đáp án, nhưng cũng không đuổi đánh tới cùng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu liền bỏ qua, rồi đi vòng: "Tất cả ngồi xuống rồi, sao chỉ có mình ngươi đứng?"
"Ha ha, không sao" Số lần Yến Phủ cười trong hôm nay rất nhiều.
Còn về chuyện có vui vẻ thật lòng hay không... thì không quan trọng.
Giờ khắc này, chỉ có y đang đứng.
Khương Vọng và Ôn Đinh Lan tách ra ngồi đối điện nhau ở hai bên.
Yến Phủ nhìn vị trí trống bên cạnh Khương Vọng, lại nhìn vị trí trống bên cạnh Ôn Đinh Lan, cuối cùng không đi bên nào, tự đi lên đầu ngồi.
Ngồi ở trung tâm, nhìn sang hai bên, y lại nở nụ cười: "Hôm nay, ta thật sự rất vui"
Thật ra lúc Yến Phủ cười, y trông rất có khí chất, nhưng bây giờ khí thế bị ép tới hơi trầm xuống, nụ cười cũng biến hình kịch liệt.
Khương Vọng không biết y bị bắt được chỗ yếu hại gì, cũng không muốn biết.
Việc không liên quan đến mình, hắn cách thật xa.
Uống từng ngụm trà.
Nhưng... cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Yến Phủ cười một hồi, không ai tiếp lời, thế là y liếc nhìn Khương Vọng, nói như vô ý: "Khương huynh, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Trà rất ngon!" Khương Vọng đáp lại rất tích cực.
Cho dù Khương Vọng đáp lại ông nói gà bà nói vịt đến thế, cái tên Yến Phủ này lại vẫn có thể tiếp lời: "Thì ra Khương huynh ngươi cũng có nghiên cứu trà đạo, vậy thì có thể tâm sự nhiều với Ôn cô nương rồi. Ôn tiên sinh là bậc thầy về trà đạo, Ôn cô nương mưa dầm thấm đất từ nhỏ, trình độ trà đạo không phải tâm thường đâu!"
Y chỉ thiếu nước đè cổ Khương Vọng ra, ép buộc hắn giúp đỡ nói chuyện phiếm với Ôn Đinh Lan, làm dịu bầu không khí.
Ôn Đỉnh Lan rất lễ phép, không bởi vì xuất thân của Khương Vọng không quá cao quý liền lãnh đạm, nàng nghe tiếng rồi mỉm cười, nói: "Gia phụ có một tòa Lan Tâm Uyển ở ngoại ô, không đãi khách lạ, cho nên cũng không nhiều người biết. Nhưng trong đó có không ít trà ngon, sau này nếu Khương huynh có thời gian, còn xin đi bình luận một vài, ta sẽ đặn người để lại vị trí cho huynh"
Nơi Triều nghị Đại phu chuyên môn xây để uống trà, quy cách của Lan Tâm Uyển này thế nào, đương nhiên không cần phải nói.
Ôn Đinh Lan cũng cho Yến Phủ đủ mặt mũi.
Khương Vọng chỉ có thể dùng uống trà để che dấu mình: "Ta rảnh thì nhất định, nhất định sẽ đến"
Thấy bầu không khí dường như dịu đi đôi chút, Yến Phủ mới nói như vô ý: "Lần này Đinh Lan tới đây, sao không nói trước một tiếng, lại khiến ta chuẩn bị sơ sài. Trong lúc vội vàng, e rằng có chỗ nào thất lễ, khiến ta thấp thỏm trong lòng, ha ha"
"À, Đinh Lan thất lễ rồi" Ôn Đinh Lan nhìn y nói: "Ta đến Yến phủ, nên sớm đưa thiếp mới đúng"
"A, ta không có ý này."
"Vậy Yến công tử có ý gì?"
Yến Phủ liếc mắt nhìn Khương Vọng xin giúp đỡ.
Ừm, Khương Vọng đang cúi đầu nhìn lá trà, vừa hay không chú ý đến. Lá trà màu xanh tùy ý giãn ra trong nước, vô cùng đẹp đẽ. Thật quá đẹp rồi, hắn nhìn mảnh trà này một lát, rồi lại nhìn mảnh trà kia một lát, nhưng không ngẩng đầu lên.
Không trông cậy được vào gia hỏa này.
Ai nói Khương Thanh Dương đặt chữ "nghĩa' lên hàng đầu?
Chuyện này rất không nghĩa khí!
Yến Phủ rốt cục thấy rõ hiện thực, chỉ có thể dựa vào chính mình cố gắng vãn hồi lại: "Ý của ta là, chi phí ăn mặc của nàng đều quen tinh tế, ở bên ngoài e là khó như ý. Nếu sớm biết hôm nay nàng sẽ đến, ta nên chuẩn bị sớm một nhà mới tuyệt vời, đối chiếu theo bày biện ở Ôn phủ, cũng tránh khiến nàng không được tự nhiên. Sao ta có thể nhẫn tâm..."
Vì một lần nghênh đón mà chuyên môn xây dựng một nhà mới.
Đổi lại là người khác nói lời này, đó có lẽ chỉ là lời đễ nghe mà thôi. Nhưng người nói lời này là Yến Phủ... thì y tuyệt đối làm ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad