Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1963: Một lời khuyên (2)

Chương 1963: Một lời khuyên (2)
“Vì sao chúng ta không cướp từ tay hắn ta luôn?” Thái Sơn Vương mới nhậm chức nói: “Giải quyết hắn ta dễ hơn là giúp hắn ta đối phó với quan viên Tề quốc mà? Mà cũng ít phiền phức hơn nữa.”
Doãn Quan nhàn nhạt nhìn y một cái, chỉ nói: “Chúng ta là sát thủ, không phải kẻ cướp.”
“Khác nhau chỗ nào?” Thái Sơn Vương không hiểu lắm. “Giết người cướp của vốn là đi liền với nhau. Cướp bóc không cần được người khác đồng ý, chúng ta giết người cũng vậy mà.”
“Uy tín.” Doãn Quan nói: “Nếu muốn Địa Ngục Vô Môn phát triển mạnh, có mối làm ăn liên tục không ngừng, thì nhất định phải có uy tín. Ăn nhà trên lại ăn nhà dưới có thể đem lại cái lợi nhất thời, nhưng lại phá hủy chiêu bài của Địa Ngục Vô Môn.”
“Còn quản chiêu bài khỉ gì chứ?” Thái Sơn Vương cười nói: “Cuộc sống của chúng ta qua được hôm nay chưa chắc đã qua được ngày mai, không phải chỉ cầu được sảng khoái một lúc thôi sao?”
Thực ra thuyết phục người khác là chuyện khó khăn nhất, bởi vì mỗi người đều có định kiến riêng của mình.
Doãn Quan không giải thích nữa, chỉ nói: “Ngươi nhớ kỹ lời ta nói là được.”
Y vứt xuống câu này liền quay người rời đi.
Thái độ của người này có lẽ hơi ngạo mạn, khiến cho Thái Sơn Vương rất không thoải mái. Có thể trở thành Diêm La của Địa Ngục Vô Môn nào có ai là kẻ yếu?
Chỉ là, dù ánh mắt y âm trầm tối đen nhưng vẫn không dám nói gì nữa.
Chuyển Luân Vương nửa ngồi trên tường rào, đột nhiên lên tiếng: “Ngươi có biết Thái Sơn Vương tiền nhiệm chết thế nào không?”
“Chết thế nào?” Thái Sơn Vương hỏi.
Chuyển Luân Vương không trả lời thẳng vào vấn đề mà chỉ nói: “Nếu ngươi nói lời không nên nói, ngươi sẽ chết. Nếu để cho Tần Quảng Vương cảm thấy ngươi có thể sẽ nói lời không nên nói, ngươi cũng sẽ chết.”
Y cười cười: “Xem như lời khuyên của tiền bối dành cho ngươi.”
Dứt lời, y khẽ ngả ra đằng sau một cái, thế là biến mất, không còn tung tích.
Khương Vọng bị Doãn Quan chọc giận đến mức suýt nữa đã tới triều đình Khúc quốc mật báo.
Trước kia, Đại tướng trấn biên của Khúc quốc bị Địa Ngục Vô Môn đâm, Khúc quốc ban văn thư truy nã, thề phải diệt Địa Ngục Vô Môn, nhưng sau đó phát hiện truy nã chẳng có kết quả gì lại lẳng lặng tự bỏ đi…
Vốn dĩ, từ đây không thể đội trời chung, dù sao Địa Ngục Vô Môn cũng là tổ chức sát thủ, chỉ quan tâm làm ăn, không cố ý nhằm vào nhà nào hết, nhưng bọn họ còn dám đường hoàng xuất hiện trong cảnh nội Khúc quốc, thành ra có vài phần ý tứ không nể nang gì.
Một khi triều đình Khúc quốc biết lúc này Địa Ngục Vô Môn đang ở trong thành Ngọc Quang…. Có thể hình dung sẽ có phản ứng kịch liệt cỡ nào…
Đương nhiên, cũng chỉ có thể là ngẫm lại.
Có Doãn Quan che chở, khoogn thể bắt Dương Huyền Sách rồi, Khương Vọng bèn đi con đường tiếp theo.
Sau khi rời Khúc quốc tiến vào cảnh nội Trịnh quốc, hắn liền nghe được một tin tức.
Bì Tượng quốc vô cớ giam thương đội Húc quốc, hai quốc gia này đã xảy ra xung đột. Sau khi đàm phán thất bại, Húc quốc lại ngang nhiên xuất binh chinh phạt!
Hiện nay đại quân hai nước Tượng, Húc đã tập trung hỏa lực tại Tinh Nguyệt nguyên, còn đang giằng co.
Hành động lớn mà Trọng Huyền Thắng nói… đã đến rồi!
Trong khoảng thời gian này, trong cảnh nội Trịnh quốc xuất hiện thêm không ít người, phần lớn là các thế lực nhỏ trước kia trà trộn ở Tinh Nguyệt nguyên.
Hai nước giao chiến, lại chọn Tinh Nguyệt nguyên là chiến trường. Các bên này không ai chịu nổi liên lụy, bèn giải tán.
Cho dù bọn họ đã kinh doanh ở nơi này bao lâu, đã sinh sống bao lâu, tình cảm sâu sắc bao nhiêu….
Thành môn thất hỏa, cá trong chấu không trốn sẽ chết.
Thế sự tàn khốc, đâu phải chỉ ở nơi này?
Đại quân dàn hàng trên Tinh Nguyệt nguyên, nhìn thì hai nước Tượng Húc có vẻ rất oai phong, nhưng bản thân cũng chỉ là hai quân cờ trong tay các quốc gia bá chủ mà thôi.
Cái gì mà bắt giam thương đội, cái gì mà vì dân chinh phạt, bất quá chỉ là quán triệt ý chí hai nước Cảnh Tề mà thôi.
Dù căn bản hai quốc gia này không muốn chiến tranh, cũng không tìm được ích lợi gì từ cuộc chiến này, nhưng lại không thể không chiến.
Trận chiến này của hai nước Tượng Húc ở Tinh Nguyệt nguyên, có thể coi như là trận chiến tiên phong của hai nuốc Tề Cảnh.
Sau đoạn đường đi vòng qua thảo nguyên này, Khương Vọng cho rằng hai nước Cảnh Mục sẽ không thể tránh khỏi một trận chiến. Trước khi hắn rời thảo nguyên, đội kỵ quân đứng thứ sáu trong thập đại kỵ quân Thiết Phù Đồ đã đi đến thành Ly nguyên. Thịnh quốc chỉ có một mình, căn bản không cách nào đoạt lại được tòa thành quan trọng nơi biên cảnh này.
Mà trong tình huống này, trên Tinh Nguyệt nguyên lại bộc phát trận chiến Tượng Húc, đã nói lên rất rõ Cảnh quốc tự phụ cỡ nào.
Cảnh quốc cũng không muốn đồng thời khai chiến với hai nước bá chủ cùng một lúc, nhưng cũng không cam tâm chịu để Tề quốc gõ đi quá nhiều lợi ích, cho nên, họ muốn thử chất lượng Tề quốc trên Tinh Nguyệt nguyên một lần.
Đương nhiên, xét từ tình trạng trước mắt, chủ lực Cảnh quốc sẽ không đến Tinh Nguyệt nguyên. Đây cũng là nguyên nhân Khương Vọng coi trận chiến trên Tinh Nguyệt nguyên chỉ là để thử.
Kết quả của trận chiến này sẽ trực tiếp quyết định thái độ của hai nước đại bá chủ.
Húc quốc được Tề quốc ủng hộ, nếu trận này bị diệt, Cảnh quốc tác chiến hai tuyến một lúc cũng không sao. Trái lại, nếu như Tượng quốc đánh thắng nhẹ nhàng, vậy chuyện Tề quốc thuận thế xâm nhập trung vực cũng là lựa chọn đương nhiên.
Có điều, tất cả những chuyện này đều không có quan hệ gì với hắn.
Trịnh quốc ở phía bắc Tinh Nguyệt nguyên. Huyền Không Tự ở phía nam Tinh Nguyệt nguyên.
Hai nước Tịnh quốc và Húc quốc hở hai phía đông tây.
Khương Vọng rời khỏi Trịnh quốc thì lách qua Tinh Nguyệt nguyên. Vì Húc quốc đang chuẩn bị cho chiến tranh nên hắn không ghé qua nơi này, mà đi vòng qua cảnh tuyến phía đông Húc quốc, một mình đi tới Huyền Không Tự.
Con đường này đã rất gần Tề quốc…
Mặc dù chưa tiến vào trong cảnh nội Húc quốc nhưng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí không hề nhẹ nhõm bên Húc quốc. Trận chiến này, với hai nước Tề Cảnh có lẽ chỉ là thăm dò, nhưng với Húc quốc, Tượng quốc, thì là một trận chiến khuynh quốc, thực sự có nguy cơ diệt quốc!
Trên đường đi, thi thoảng hắn ngẫu nhiên gặp một vài người nước Húc, tóm lại là kiếm đủ danh nghĩa đi tới Tề quốc, theo như Khương Vọng thấy thì sắc mặt ai nấy đều ủ dột.
Trong bầu không khí này, cuối cùng Khương Vọng đã chạy đến được Huyền Không Tự.
Nhưng làm sao liên lạc được với Tịnh Lễ đây?
Hắn gặp khó rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad