Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1258: Hà khắc

Chương 1258: Hà khắc
Khương Vô Ưu chỉ nói: "Bản cung mạo hiểm nhiều lắm mới lấy được nó cho ngươi. Trước khi ngươi chết nhất định phải hủy diệt nó. Hiểu chưa?"
Lời này nghe không xuôi tai, nhưng lại rất nặng nề.
Trước hôm nay, giữa nàng và Khương Vọng không có tình cảm, chỉ có trao đổi. Nhưng cho tới bây giờ, sự trao đổi này vẫn luôn là Khương Vô Ưu trả giá, thành ý nàng thể hiện ra đã đủ vừa lòng.
"Ta nhất định sẽ làm được." Khương Vọng nói.
Khương Vô Ưu không có nói gì nữa, đi về.
Lúc này Hứa Tượng Càn đi tới, tay áo phất phới, hai tay trống trơn.
Tử Thư trên bàn xem lễ vừa định đứng lên, nhưng bị Chiếu Vô Nhan đè lại.
"Không cần phải đi" Nàng ta truyền âm: "Thứ nhất là không đáng.
Thứ hai, ngươi đưa đồ hắn sẽ không nhận, giao tình không đến mức đó, đi lên chỉ làm hai bên xấu hổ."
Tử Thư thử hai lần không đứng lên được, bĩu môi.
Chỉ thấy Hứa Tượng Càn đi đến trước mặt Khương Vọng, khác với người ngoài, không đưa gì cả, chỉ nói: "Từ trước đến nay ta vẫn sống cảnh hôm nay có rượu hôm nay say, trên người không có vật gì đáng giá, cũng không có tiền. Chỉ có một thanh chiết phiến, là gia sư tặng cho, không thể rời khỏi người..."
Nói tới chỗ trên người không có vật gì đáng giá, cũng không có tiền, hắn ta hoàn toàn không xấu hổ, nói tiếp: "Tặng huynh một bài thơ!"
Cũng mặc kệ Khương Vọng nghĩ muốn hay không, mở miệng luôn: "Vọng hề vọng hề mạn hành ta, thiên nhai chỉ hậu hựu thiên nhai. Hải thượng phong lãng đại, vọng nhĩ tảo quy gia (1) !"
(Mong Vọng đi chậm chút, sau thiên nhai vẫn là thiên nhai.
Trên biển nhiều sóng gió, mong người về nhà sớm.
Khương Vọng cười nói: "Thơ hay!"
Hứa Tượng Càn không buồn bã nữa, mặt mày tung bay: "Khương huynh vẫn luôn tinh mắt như vậy!"
"Đương nhiên!" Khương Vọng nói: "Ta nói câu hôm nay có rượu hôm nay say kia kìa! Hay lắm!"
Hứa Tượng Càn căm tức nhìn hắn một chốc, chung quy cũng chỉ vỗ vỗ vai của hắn, xoay người lại.
Phía Khương Vọng, bạn bè liên tiếp tới tiễn đưa, dâng các loại quà tặng quý giá, trông mong hắn an toàn trở về.
Bích Châu bà bà lại lẻ loi đứng đó.
Hoài đảo vốn là sân nhà của bà ta, là nơi bà ta bỏ công bỏ sức bao nhiêu năm... Nhưng không có bất kì ai tới đưa tiễn bà ta.
Thật sự là bà mưu hại đồng môn, xem đệ tử mình tự tay nuôi lớn như quân cờ, sự máu lạnh, tàn nhẫn này khiến người ta sợ hãi.
Người như bà ta vậy, cho dù có tốt với bà ta, còn có thể thân thiết hơn Trúc Bích Quỳnh sao? Lúc đắc thế có lẽ còn có người chịu đến gần bà ta, trước hành trình cửu tử nhất sinh lần này, không ai chịu đầu tư cho bà ta nữa.
Bất kể là tình cảm hay là tài nguyên đều có vốn ban đầu. Mà người ta không nhìn thấy chút thu hoạch nào trên người bà ta.
Tuy cảnh ngộ của Khương Vọng nguy hiểm hơn, nhưng tất cả bạn bè ở đây của hắn đều chịu ra tay giúp hắn. Bởi vì tất cả mọi người biết rõ, bọn họ tốt với Khương Vọng thế nào, thì Khương Vọng cũng sẽ đối đãi với mình như thế hoặc là hơn thế.
Đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ (2), đốt than tan tuyết, đơn giản như vậy.
(2) Giữ được đạo (chân thành, lương thiện, bao dung) thì nhiều người ủng hộ, đánh mất đạo không ai ngó tới Nguy Tầm lẳng lặng nhìn cảnh này, cũng không can thiệp những người này vũ trang cho Khương Vọng kiểu gì.
Sau khi tất cả mọi người tiễn đưa xong, ông nói với Khương Vọng:
"Trước khi ngươi hoàn thành việc rửa tội, Trúc Bích Quỳnh vẫn là người có tội. Nàng ta sẽ dùng tư cách tội nhân chờ ngươi trên đài Thiên Nhai, chừng nào ngươi trở về, thì có thể dẫn nàng ta đi"
"Có điều ngươi hãy tính kĩ thời gian"" Ông nói: "Bởi vì có thể nàng ta không chờ được lâu như vậy."
Ông có vẻ như hoàn toàn không thèm để ý thân phận cường giả Chân Quân cao cao tại thượng, hưởng thụ cảm giác bài bố Khương Vọng.
Sau khi nhiều người như vậy "vũ trang" cho Khương Vọng, đề cao tỷ lệ sinh tồn của Khương Vọng, ông lập tức đề ra hạn chế thời gian.
Trúc Bích Quỳnh hoàn toàn không có tu vi, có thể gượng đến giờ, hoàn toàn là nhờ một tia khí của Sùng Quang chân nhân giúp cho.
Không biết còn có thể gắng gượng được bao lâu...
Nói cách khác, Khương Vọng không chỉ phải hoàn thành rửa tội ở Mê Giới, mà còn phải mau một chút, phải tích cực chủ động, không thể không mạo hiểm...
Thật sự quá hà khắc!
Nhưng mà Khương Vọng vẫn không thể từ chối.
Đúng như lời của hắn vậy, hắn chỉ có thể cảm tạ cơ hội Nguy Tầm cho hắn, không có tư cách bất mãn.
"Ta biết rõ." Khương Vọng gật đầu nói.
Thiếu niên này có một loại bình tĩnh không phù hợp với tuổi tác của minh.
Nhưng loại bình tĩnh này không thể khiến Nguy Tầm hài lòng.
Thứ ông muốn thấy không phải điều này.
Vị này hoàn toàn không kiêng kỵ thân phận cường giả Chân Quân, nhìn Khương Vọng, lại nhìn Bích Châu bà bà: "Trước khi đưa các ngươi đến Mê Giới, chẳng lẽ các ngươi không có gì muốn nói à?"
Nguy Tầm giống như muốn xem kịch vui, nhất định phải nhìn thấy gì đó trắc trở mới được.
Hình như Bích Châu bà bà đã nghĩ thông suốt, thấy không ngừng có người tặng quà cho Khương Vọng, trong quá trình tiễn đưa, bà ta không nói câu gì. Không có bất cứ điều gì không hợp quy tắc.
Vẻ mặt rất hòa nhã.
Bà ta thậm chí cong lưng xuống, chắp tay thi lễ: "Khương tiểu hữu, mặc kệ trước đây có bao nhiêu ân oán. Đến Mê Giới, chính là chiến hữu. Chúng ta chăm sóc cho nhau."
Khương Vọng không thèm nhìn bà ta một cái, không nói một lời.
Không cần phải lá mặt lá trái.
Tất cả mọi người rõ ràng, chính bọn họ cũng rất rõ ràng. Trong hai người họ, chỉ có một người có thể rời khỏi Mê Giới. Hoặc là không có bất cứ ai.
Bích Châu bà bà có thể tiếp tục biểu diễn, giữ gìn cái gọi là "thể diện" trước khi tiến vào Mê Giới.
Nhưng Khương Vọng không đồng ý phối hợp.
Cứ phân sinh tử là được.
Hôm nay hắn đã khom lưng nhiều lần lắm, không muốn khom lưng nữa rồi.
Bích Châu bà bà không buồn bực khi Khương Vọng xem mình như không khí, bà nâng người lên, lại nói với Nguy Tâm: "Lâu chủ, trước khi đi Mê Giới, ta muốn nói với Bích Quỳnh mấy câu."
Nguy Tầm hơi gật, đồng ý.
Bà xoay người đi về phía Trúc Bích Quỳnh, Trúc Bích Quỳnh lại chỉ nhìn Khương Vọng.
Cô nương ngốc cứ mãi đóng mở miệng, một mực nói "không cần", nhưng lại không phát ra tiếng.
Cho tới tận lúc này, nàng ta cũng chưa biết sau lưng nàng ta liên lụy tới bao nhiêu chuyện phức tạp.
Nàng ta chỉ biết là, Khương Vọng muốn thay nàng ta mạo hiểm.
Nàng ta không muốn.
Bích Châu bà bà nửa ngồi xổm xuống, khom người đến cạnh tai nàng ta.
Trúc Bích Quỳnh co người về phía sau, như né khỏi độc xà.
Nhưng dù sao nàng ta cũng bị hắc trụ giáp sĩ giữ chặt, khó mà trốn xa.
Bích Châu bà bà giật giật khóe miệng, giống như cười khổ, nhưng vẫn nói bên tai nàng: "Biết vì sao ta phải phế tu vi của con trước không?"
"Ta muốn dùng cách trừng phạt này giữ lại cho con một mạng.
Đáng tiếc không được."
"Nhưng rất may. Chuyện ta không làm được, Khương Vọng gần như làm được rồi. Con có một ngươi bạn tốt... Ta xin lỗi."
Tiếng xin lỗi cuối cùng, và nói rất nhỏ rất nhỏ, gần như chỉ là khép mở khẩu hình, gần như không phát ra tiếng.
Dứt lời, bà ta mới đứng dậy một lần nữa.
Mà ánh mắt Trúc Bích Quỳnh nhìn bà vẫn tràn ngập sợ hãi như trước. Hiển nhiên không nghe thấy câu nào.
"Ha! zzz."
Bích Châu bà bà thở dài một tiếng, nói: "Ta có thể khởi hành rồi.
Lâu chủ đại nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad