Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 818: Thì ra là đi làm bảo bối này!

Chương 818: Thì ra là đi làm bảo bối này!
"Cẩn thận Thanh Thạch Cung?"
Trong biệt phủ Hà Sơn, Trọng Huyền Thắng khoát tay, giống như hoàn toàn không lo lắng: "Ai thích lo lắng thì kẻ đó đi cẩn thận đi"
Khương Vọng cảm thấy hắn nên coi trọng đôi chút, bởi vì bọn họ quả thật đã dùng cái chết của Hứa Phóng đâm Khương Vô Lượng một đao, hắn nói:
"Ta cảm thấy Khương Vô Ưu không phải người nhàm chán như vậy"
"Đương nhiên" Trọng Huyền Thắng nói: "Ta hoàn toàn tin tưởng đây không phải là một câu tùy tiện. Ta cũng hoản toản tin tưởng thực lực và tầm mắt Khương Vô Ưu. Có lẽ có rất nhiều ý nghĩ sâu xa trong câu nói này... Nhưng ta để ý làm gì?"
"Nếu Khương Vô Lượng không định làm gì. Bây giờ ta làm gì cũng sai. Nếu Khương Vô Lượng chuẩn bị làm điều gì." Trọng Huyền Thắng chỉ ngón trỏ lên trên: "Bệ hạ đương nhiên sẽ quản giáo hắn ta thật tốt. Một phế thái tử như hắn ta còn muốn làm gì nữa? Bàn về cẩn thận, mấy người Khương Vô Hoa, Khương Vô Ưu càng phải chú ý hơn ta mới đúng"
Trọng Huyền Thắng lập tức chỉ rõ bản chất của vấn để.
Đúng vậy, có rất nhiều người càng kiêng kị Khương Vô Lượng hơn Trọng Huyền Thắng. Những hoàng tử, hoàng nữ tranh đoạt đại bảo như Khương Vô Hoa, Khương Vô Ưu, thậm chí chính đương kim Tề Đế...
Cho nên, quả thật không cần đoán tâm tư của Khương Vô Ưu, chỉ coi như chưa từng nghe thấy là được. Trái lại, đi đoán, đi hành động theo tâm tư Khương Vô Ưu còn có khả năng bị dẫn đi theo phương hướng khó dự đoán nhất.
Những hoàng tử hoàng nữ có tư cách ngấp nghé đế vị, chẳng ai là người có thể xem thường.
Đường đường là chủ nhân Hoa Anh Cung, há có thể bình thường?
"Sau khi ta đi, huynh có tính toán gì?" Khương Vọng hỏi.
"Còn có thể có tính toán gì? Buông việc làm ăn trong tay ra một chút, dốc lòng tu luyện" Trọng Huyền Thắng nói.
Cho tới bây giờ, hắn ta rất tỉnh táo, biết mình muốn gì, có thể muốn gì, cần gì. Bây giờ, về mặt kinh doanh thế lực, hắn ta đã hoàn toàn áp đảo Trọng Huyền Tuân, mà theo lợi ích dần dần buộc chặt, hắn ta tin tưởng càng ngày càng nhiều Trọng Huyền tộc nhân sẽ hướng về hắn ta.
Cho tới bây giờ, nếu giữa hắn ta và Trọng Huyền Tuân còn có chênh lệch rõ ràng gì, thì cũng chỉ còn tu vi.
Chung quy trong thế giới siêu phàm, cường giả vi tôn, thế chính là lực, lực cũng là thế. Nếu bây giờ Trọng Huyền Tuân có thể tu đến Thần Lâm, thì vị trí gia chủ cũng không cần lo lắng nữa.
Khoảng thời gian này, đúng là lúc hắn ta cần quên đi tất cả, dốc sức tu hành. Ít nhất cũng phải Đằng Long Cảnh viên mãn trước, nhảy lên Nội Phủ thần thông, đuổi kịp Trọng Huyền Tuân về mặt cảnh giới mới phải.
Đây là phương hướng cố gắng tối đa hóa giá trị, hắn ta đương nhiên sẽ không chọn sai.
"Vậy huynh có thể thường xuyên tìm ta luyện tập. Mặc dù ta không ở thành Lâm Tri, nhưng sẽ chờ huynh trong Thái Hư Huyễn Cảnh bất cứ khi nào"
Khương Vọng nói vô cùng thành khẩn.
"A ha ha" Trọng Huyền Thắng ngoài cười nhưng trong không cười: "Lần sau nhất định rồi"
Muốn chiếm lợi ích của hắn ta, thực tế là vô cùng khó khăn.
"Trong lòng huynh tự tính toán cho tốt" Khương Vọng nói, lại nhìn gian phòng mình đã ở lâu như vậy: "Ta nên đi rồi"
"Chờ chút, mang cái này theo" Trọng Huyền Thắng lấy ra một tấm lệnh bài màu xanh rồi đưa qua.
Lệnh bài này hẳn là làm bằng gỗ, nhưng trọng lượng lại không nhẹ, một tấm hơi mỏng, cầm trên tay như đúc từ sắt thép.
Toàn thân lệnh bài màu xanh, vị trí lõm ở chính giữa, có khắc một chữ "Bộ"
rất lớn, bôi thành màu trắng, có lẽ lấy ý từ "trong sạch" để lựa chọn màu sắc, mà chữ nhỏ dưới đáy là "Phủ tuần kiểm Đô Thành triệu chế".
Phủ tuần kiểm Đô Thành chính là Bắc Nha, mà tấm lệnh bài này chính là "Thanh bài" rất nổi tiếng.
Nắm giữ tấm lệnh bài này, cũng có ý nghĩa là bổ đầu thanh bài lệ thuộc vào phủ tuần kiểm Đô Thành.
Khương Vọng lật ra mặt sau của nó, nhưng lại không tìm thấy tên hay danh hiệu của mình ở mặt sau, chỉ thấy có một chữ "Ngũ" ở dưới góc phải, đại biểu người nắm giữ tấm thanh bài là bổ đầu Ngũ phẩm từng phá được vụ án Nội Phủ Cảnh.
"Đừng nhìn" Mắt Trọng Huyền Thắng rất nhỏ nhưng hết lần này tới lần khác rất thích trợn trắng mắt: "Cho huynh dùng tạm mà thôi"
Bởi vì là dùng tạm, cho nên không có khả năng khắc tên lên đó.
"Làm gì vậy?"
"Bởi vì chuyện của Trịnh Thương Minh, Trịnh Thế nợ ta một món nợ ân tình. Ông ta chỉ trung thành với bệ hạ, lấy vị trí hiện tại của ông ta, nếu không muốn ông ta trả nhân tình, trái lại, ông ta sẽ cảm thấy huynh mang ân tự cao, rồi tăng thêm sự nghỉ ky. Ta dứt khoát tìm ông ta làm tấm thanh bài này"
"Ta cũng đâu cần dùng đến nó?"
Khương Vọng không hiểu lắm. Bồ đầu thanh bài Ngũ phẩm thực sự quả thật có thể điều động không ít tài nguyên của quan phủ. Nhưng một thân phận bổ đầu thanh bài lâm thời có ý nghĩa gì?
"Sao lại không dùng đến? Huynh tham dự điều tra vụ án Triệu Tuyên bị đâm, lùng bắt hung thủ, đương nhiên phải có một thân phận!"
"Chờ chút, vụ án Triệu Tuyên bị đâm gì cơ?" Khương Vọng càng nghe cảng mù mờ, nhưng đột nhiên nghĩ đến vấn đề: "Lễ bộ đại phu bị đâm chết?
Huynh để ta đuổi giết Địa Ngục Vô Môn? !"
Nói đùa gì vậy. Doãn Quan kia là nhân vật mà bây giờ hắn có thể đuổi giết được sao?
Trọng Huyền Thắng dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn hắn: "Khương Thanh Dương, huynh làm nhân vật thiên kiêu ít có trong thế hệ trẻ tuổi của Đại Tề, xuất lực vì Đại Tề, đuổi giết bọn sát thủ phạm tội này không phải rất điều bình thường sao?"
Mập mạp này cứ nhấn mạnh Đại Tề, đầu óc Khương Vọng liền quay kịp: "...
Huynh nói đúng"
Một nhân vật thiên kiêu đột nhiên xuất cảnh rất dễ khiến người sinh ra liên tưởng không tốt. Nhưng trên người có nhiệm vụ thì sẽ khác. Đây cũng là nguyên nhân Trọng Huyền Thắng cố ý đi tìm Trịnh Thế muốn một tấm thanh bài.
Không phải thật sự để hắn đuổi giết Doãn Quan. Trọng Huyền Thắng không phải là kẻ háo danh như vậy, cũng không muốn hại chết Khương Vọng. Tuy nhiên, loại chuyện lùng bắt này, tìm nhầm phương hướng, mất dấu mục tiêu, đều vô cùng hợp lý.
Có lẽ Khương Vọng mất dấu hơi xa, thậm chí muốn chạy một đường đến tận Vân Quốc... Nhưng hành vi của hắn vẫn rất thỏa đáng!
Ai bảo sát thủ của Địa Ngục Vô Môn chạy khắp thiên hạ chứ?
Trên bản chất, Khương Vọng đi Vân Quốc một chuyến cũng không thể coi là chuyện gì lớn, Trọng Huyền Thắng chỉ bù đắp lỗ thủng vì hắn, khiến một Số người muốn xuống tay từ phương diện chính trị không tìm được sơ hở thôi.
"Mặt khác.." Trọng Huyền Thắng lại lấy ra một cái bình ngọc tỉnh xảo: "Đây là đồ đưa cho muội tử của ta!"
Bên trên bình ngọc này thậm chí còn khắc trận văn, giá trị của nó là thứ không thể nghi ngờ.
Trong khoảng thời gian này thường xuyên không thấy bóng người Trọng Huyền Thắng, thì ra là đi làm bảo bối này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad