Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2823 - Lịch sử tự có câu trả lời (3)



Chương 2823 - Lịch sử tự có câu trả lời (3)




Chương 2823: Lịch sử tự có câu trả lời (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lớp Mặc học kết thúc, hắn ta ở lại trong Khôi Cương các không đi, chờ Khương Vọng đi lâu rồi mới ra ngoài. Kết quả lại đụng phải Khương Vọng ở lớp học Pháp gia “Pháp Trường”.
Trong suốt giờ học, đều ngồi không yên, giống như đang chịu hình. Đúng là hợp với cái tên pháp trường!
Hắn ta nhẫn rồi lại nhịn, cho đến khi tan lớp, rốt cuộc nhịn không được chặn trước mặt Khương Vọng: “Ân oán giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi đúng không?”
Khương Vọng có hơi buồn cười gật đầu: “Đúng vậy, không sai.”
Mâu thuẫn nhỏ giữa hắn và Tạ Bảo Thụ, đã sớm chấm dứt khi Tạ Hoài An hòa giải rồi.
Bắt nạt Tạ Tiểu Bảo nhiều lần như vậy, nói thật, thấy hắn ta còn rất thân thiến.
Nhưng Tạ Bảo Thụ hiển nhiên có ý kiến khác. Hắn ta nổi giận đùng đùng nhìn Khương Vọng, hạ giọng: “Vậy ngươi cứ luôn đi theo ta làm gì?! Muối đối phó với ta thì cứ nói thẳng, đừng có chơi âm mưu quỷ kế. Đừng cho là ta không biết, ngày hôm qua ở lớp Nho học, ánh mắt ngươi nhìn ta liền không đúng!”
Khương Vọng tương đối bất đắc dĩ: “Ngươi nghĩ nhiều rồi! Ta chỉ học lớp của ta mà thôi, căn bản không hề đi theo ngươi.”
“Tốt nhất là không có.” Tạ Bảo Thụ hừ một tiếng, mặt đầy vẻ đề phòng đi xa.
Giờ thân.
Tại Diễn Kiếm đài của học cung Tắc Hạ.
Tạ Bảo Thụ đang nói nói cười cười với Bảo Trọng Thanh, đều là công tử ca thành Lâm Truy, giữa đôi bên có một ít đề tài chung. Đột nhiên ánh mắt đảo qua, liền thấy Khương Vọng lần nữa xuất hiện.
Hắn ta thoáng cái không cười được nữa.
Không chỉ không cười nổi, mà còn dùng khí thế đập nồi dìm thuyền, sải bước đi về phía Khương Vọng.
Hắn ta phẫn nộ nhìn thẳng vào mắt Khương Vọng: “Họ Khương kia, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Đừng cho là ta sợ ngươi!”
Đại khái cảm thấy những lời này không đủ khí thế, hắn ta dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không phải thúc phụ ta muốn ta đừng gây chuyện, ta sao lại phải khách khí với ngươi như vậy!”
Khương Vọng trừng ta hai mắt: “Ta không muốn thế nào cả, ta là tới đi học.”
“Binh Pháp Mặc thì cũng thôi. Lớp kiếm thuật mà ngươi cũng tới?” Tạ Bảo Thụ thật sự không thể nào nhịn được chuyện Khương Vọng lừa mình như vậy, mất khống chế hô ra tiếng: “Đừng nói với ta, ngươi cũng muốn học kiếm thuật!”
“Đúng vậy, ta không cần.” Khương Vọng vô cùng tùy ý khoát tay, liền đẩy hắn ta sang một bên, thản nhiên đi lên Diễn Kiếm đài, nhìn quanh đám học viên ở dưới đài: “Ta đến để dạy các ngươi.”
Tạ Bảo Thụ sửng sốt.
Bảo Trọng Thanh trầm mặc.
Văn Liên Mục nhìn Vương Di Ngô, Vương Di Ngô ôm cánh tay không nói.
Lý Long Xuyên cũng đứng tại chỗ, ôm một thanh trường kiếm, mỉm cười nhìn một màn này.
Vẻ mặt Cố Yên phức tạp.
Ngày hôm nay, Khương Vọng chỉ đứng trên đài, đã thấy khí độ tông sư, như vực sâu thăm thẳm.
Nhìn những thiên chi kiêu tử dưới đài, ung dung thong thả nói: “Tế tửu đại nhân nói, thầy dạy kiếm thuật gần đây phải đi xa, không thể lên lớp. Cho nên trong khoảng thời gian này, lớp kiếm thuật đều do ta chịu trách nhiệm giảng dạy, ta không thể tránh.”
Đương nhiên, nguyên văn lời nói của vị tế tửu kia là, kiếm thuật của Võ An Hầu, đã vượt xa trình độ kiếm thuật của giáo tập hiện tại. Đã ở học cung, không thể không cống hiến một chút nào đó được.
Khương Vọng vừa nói vừa nhìn dưới đài: “Lý thuyết gì đó, ta sẽ không nói. Cho nên chúng ta vừa đánh vừa nói. Đương nhiên, ta có thể áp chế tu vi của ta, sẽ không ức hiếp các ngươi.”
Sắc mặt Tạ Bảo Thụ cực kỳ khó coi, nghĩ thầm khuôn mặt tuấn tú của hắn ta, hôm nay sợ là phải gặp tai ương rồi, nhưng lại không làm được chuyện chưa lâm trận đã lùi bước. Trong lúc nhất thời, hận nghiến răng, lòng cực kỳ hận.
Nhưng ánh mắt Khương Vọng chỉ lướt qua người hắn ta, rơi xuống người Vương Di Ngô.
Ngữ khí bình thản: “Vương huynh, làm phiền ngươi bồi luyện.”
Vương Di Ngô hôm nay cầm một thanh đoản kiếm quân sự, nghe thế, liền không chút do dự, nhấc đôi chân dài liền đi lên đài.
Chỉ một người, lại như thiên quân vạn mã xung trận.
“Có thể dùng kiếm thuật thỉnh giáo Võ An Hầu, mỗ gia mong đợi đã lâu!”
Hầu như là cùng lúc, ở Hoàng Đao Viên học cung Tắc Hạ, một người khác cũng bị tế tửu học cung bắt đứng lớp, cũng xuất hiện ở nơi này, đó chính là Trọng Huyền Tuân…
Khác với Khương Vọng là bất đắc dĩ, dáng vẻ Trọng Huyền Tuân thật ra lại vô cùng vui vẻ.
Lúc này y mỉm cười đứng ở trên đài, nhếch cằm nói với mỗ mập mạp nào đó ở dưới đài: “Đi lên.”
“Ồ? Nơi này không phải quẻ đài sao? Đáng chết, ta lại có thể đến lộn chỗ!” Trọng Huyền Thắng vừa lớn tiếng lầm bầm, vừa đi ra ngoài, ra tới cửa, liền cất bước bỏ chạy.
Nhưng chợt xuất hiện một luồng lực hút kinh khủng.
Chờ đến khi hắn ta tránh thoát, thì đã rơi xuống trên đài, mà trên tay cũng đã cầm một thanh đao.

Trọng Huyền Thắng nhìn Trọng Huyền Tuân, nghiến răng nghiến lợi.
Trọng Huyền Tuân nhìn Trọng Huyền Thắng, cười nhẹ nhàng.
Ngày đó, lúc hai huynh đệ vào học cung Tắc Hạ…
Trọng Huyền lão gia tử cố ý gọi hai huynh đệ vào trong hầu phủ, vốn có ý định giải quyết mọi chuyện, đây chính là lúc hai huynh đệ thi triển mọi thủ đoạn, triển khai trận quyết đấu cuối cùng.
Kết quả, còn chưa đợi lão gia tử mở miệng, Trọng Huyền Tuân liền chủ động tỏ vẻ muốn tự lập môn hộ, nói gì mà “chí ta không ở đây”, “rất coi trọng tiểu bàn tử”, cứ vậy mà chắp tay tặng đại gia nghiệp tặng cho đệ đệ mập. Học y theo phong cách nói chuyện khiến người chán ghét của Trọng Huyền Thắng, không biết đã âm thầm luyện tập bao nhiêu lần.
Trọng Huyền Thắng ngay lập tức nổi trận lôi đình.
Hắn ta nào chịu để Trọng Huyền Tuân nhường cho?
Trong cuộc chiến phạt Hạ, biểu hiện của hắn ta quá rõ ràng.
Ai có thể xử lý thế cục phức tạp hơn, ai có thể dẫn dắt gia tộc đi về phía huy hoàng?
Hắn ta và Trọng Huyền Tuân là hai người lãnh đạo có phong cách hoàn toàn khác nhau, trong thế cục phức tạp, hắn ta am hiểu thăm dò cẩn thận, thận trọng, dùng một loạt động tác khiến người ta hoa cả mắt, một đường dẫn dắt đến kết quả thắng lợi, quyết định đưa ra chính là lựa chọn tốt nhất. Trọng Huyền Tuân thì lại vĩnh viễn nhắm thẳng đến vấn đề trung tâm, lựa chọn biện pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất, trong quá trình này, thường không chú ý, hoặc là nói, không quan tâm đến một số vấn đề chi tiết.
Hai loại phong cách này khó có thể nói rõ ưu khuyết điểm, nhưng mà ai có thể đoàn kết nhiều người hơn? Đáp án đã rõ ràng.
Mặc dù Trọng Huyền Tuân được phong là Quan Quân hầu, đời người đắc ý. Nhưng trong chuyện tran giành vị trí gia chủ này, đã mất phần. Đối với cả gia tộc mà nói, có nhiều thêm một Quan Quân hầu tốt hơn, hay là để Quan Quân hầu nhập vào Bác Vọng hầu tốt hơn, đây cũng là một vấn đề không cần nói cũng biết.
Lão gia tả cả đời đều chiến đấu vì gia tộc, trong lòng nhất định cũng đã có quyết định.
Thậm chí, chỉ sợ cho dù không tính đến những thứ này, chỉ cần các gia lão tỏ thái độ, Trọng Huyền Thắng cũng có nắm chắc thắng được phần lớn sự ủng hộ của gia lão. Kinh doanh lâu như vậy, không phải là làm không. Hắn ta trải ra tấm lưới sắt lợi ích rối rắm phức tạp, có thể tạo thành mấy nút thắt trong đầu Trọng Huyền Tuân. Hắn ta nào có cần được nhường!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad