Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1580: Về sau không dám xưng vô địch

Chương 1580: Về sau không dám xưng vô địch
Leng keng!
Có lẽ đoạn đường phố này quá yên tĩnh.
Khi ba đoạn thân kiếm rơi xuống đất, mới trở nên rõ ràng như vậy.
Mọi người như vừa mới tỉnh, thanh danh kiếm trên tay Vệ Du đang trên đường tấn công, lại bị chém gãy, bị chém thành bốn đoạn.
Mà Vệ Du, cũng như vừa mới tỉnh mộng lại.
Y cầm chuôi kiếm, nhìn về phía Hướng Tiền.
Trong mắt y đã không còn thấy thanh phi kiếm kia đâu nữa, thế nhưng vẫn hỏi: "Kiếm này có tên là gì?"
Ánh mắt sắc bén của Hướng Tiền dần dần thu liễm, biến mất.
Y lại biến thành một kẻ nghèo túng lôi thôi, đôi mắt biến thành mắt cá chết, quan sát nhân gian với ánh mắt phờ phạc.
Duy chỉ có...
Duy chỉ khi nói tới bốn chữ này, y hơi nhếch cằm, nói với giọng điệu kiêu ngạo.
"Long Quang Xạ Đấu" Y nói.
Vệ Du đảo ngược chuôi kiếm, giữ trong lòng bàn tay, chắp tay thi lễ với đối phương, nói: "Tài nghệ của Vệ mỗ không bằng người, bái phục chịu thua. Về sau không còn dám tự xưng vô địch"
Không dùng lý do lấp liếm, không lấy cớ, từ trước tới nay thắng thua đều là đơn giản như vậy.
Đối với Vệ Du mà nói, ngày hôm nay y bị thua mất đi danh hiệu Thiên hạ đệ nhất Đằng Long, thanh danh bị "cướp đi", kiếm lại bị chém gãy. Loại thất bại này, không thể nói là không thê thảm đau đón.
Thế nhưng là người thắng trận đấu này, Hướng Tiền cũng không quan tâm tới việc thanh danh của mình sẽ được vang xa cả.
Trên gương mặt chán chường như cá ướp muối của y, cũng không xuất hiện bất cứ nét hưng phấn nào.
Y chỉ nói: "Cáo từ."
Sau đó quay người, một mình rời khỏi nơi đây dưới sự chứng kiến của vô số người.
Lời nói của Vệ Du, không tạo nên bất cứ gợn sóng nào trong lòng của y cả.
Có lẽ đối với Vệ Du mà nói, "không dám tự xưng vô địch" là một loại công nhận vô cùng lớn.
Thế nhưng đối với Hướng Tiền mà nói... Vệ Du vốn không nên tự xưng vô địch.
Người kia đều đã không có ở đây, ai còn có thể xưng vô địch chứ?
Về phần "uy danh" khi thắng được Thiên hạ đệ nhất Đằng Long của Tần quốc mà nói, cũng thường thôi.
Vốn y có thể âm thầm tới, rồi lại lặng lẽ rời đi. Tựa như phần lớn thời gian trên con đường này y cũng đều làm như vậy cả. Chỉ cầu thắng thua, không cần danh tiếng.
Là do Vệ Du quá kiêu ngạo, mới tự tuyệt đường lui của chính mình.
Mà đối với Hướng Tiền mà nói, từ đầu tới cuối, y vẫn luôn làm theo lời của mình lúc ban đầu, chuyến này, y không muốn làm mất thể diện người khác, cũng không muốn cướp đi thanh danh của người khác...
Chỉ cầu vấn kiếm.
Chỉ vấn kiếm này.
Người thừa kế của thuật Phi Kiếm cổ, xuất hiện tại thành Hàm Dương, dùng kiếm đánh bại Vệ Du.
Tin tức này làm kinh động rất nhiều người Tần.
Trong mắt rất nhiều người, người này đánh bại Vệ Du ở cùng cấp, có lẽ chính là lúc treo giá.
"Tập được văn võ nghệ, bán cho nhà đế vương"
Người này dùng một lần hành động thành danh thiên hạ biết, không chừng đã được vị đại nhân vật nào nhìn trúng, đặt cược, từ đây cá chép hóa rồng, chiếm được một chỗ cắm dùi tại đế quốc Đại Tần.
Quả thật có vài người, mong muốn tiếp xúc người này, tìm kiếm căn nguyên của hắn.
Trong thành Hàm Dương, quả thực tràn ra một loạt gợn sóng nho nhỏ như vậy.
Nhưng làm người tham dự chiến đấu, Hướng Tiền đã chậm rãi ra khỏi thành Hàm Dương.
Y không quan tâm.
Dọc theo Vị Thủy, y đi về phía tây.
Vị Thủy bồi dưỡng vô số người dân Tần, nhưng dấu chân của bách tính phổ thông cơ bản dừng lại tại "Vũ Quan".
Một tòa thành biên quan hùng vĩ kéo dài ngang Vị Thủy, hoàn toàn ngăn cản nguy hiểm đến từ hướng tây bắc cho người dân Tần.
Chỉ có "lão Tần oai hùng", chiến sĩ đũng mãnh chân chính mới có thể tiến về Vũ Quan.
Đối với người Tân, có thể đến Vũ Quan mà phòng thủ là một loại vinh quang.
Mà đối với Hướng Tiền, bên Vũ Quan có lẽ có tu giả cùng cấp mạnh hơn... có thể thử kiếm của y.
Vệ Du đại danh đỉnh đỉnh, quả thực không thể làm y phát huy được sức chiến đấu mạnh nhất, khó tránh khỏi hơi tiếc nuối. Có lẽ Khương Thanh Dương dùng kiếm đánh bại Vương Di Ngô, danh chấn thành Lâm Tri lúc ấy có thể làm được. Đáng tiếc sau trận chiến ấy, họ Khương đã Nội Phủ.
Còn về chuyện vượt cấp chiến đấu cùng Khương Vọng... trên đời này không có bất cứ ai dám cuồng vọng như vậy.
Dọc theo Vị Thủy cuồn cuộn, y đi một đường về hướng tây bắc.
Sông lớn cuồn cuộn, khói trên sông mênh mông, ở tận cùng tầm mắt, chỉ thấy chân trời trên mặt nước phía xa.
Vị Thủy cuồn cuộn chảy về phía ai, Vũ Quan lồng lộng lại đang phòng thủ vì ai?
Phong cảnh này thật khiến cho người ta sinh ra hào hùng.
Nhưng, người đi trên Vị Thủy này...
.. lề mà lề mề đi lên phía trước, mở một đôi mắt to như cá chết, thấy thế nào cũng mặt ủ mày chau.
Cái gọi là một vết mực bên trên một bức họa, phân chuột lẫn trong nồi cháo... nói chung chính là như thế. Thực sự hơi phá hồng bầu không khí.
Nếu người này là lao dịch, chắc sẽ bị giám quân quất chết đến mấy lần.
Nhưng người bên ngoài thấy thế nào, Hướng Tiền không quan tâm.
Thậm chí đối với chính mình, y cũng không có cái nhìn gì.
Thế nhân nhục nhã ta, mắng mỏ ta, phỉ báng ta, buồn nôn ta, ta làm thế nào?
Các ngươi đều đúng...
Tóm lại, Vấn Kiếm.
Đây là chuyện quan trọng duy nhất.
Y và Vị Thủy cùng hướng, cùng tồn tại với non nước đất trời này, nhưng thật ra thứ đồng hành cùng y, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một thanh Phi Kiếm mà thôi.
Chính như lúc này...
Vị Thủy tiếp tục mênh mông cuồn cuộn chảy về phía trước.
Nhưng Hướng Tiền dừng bước.
Y đứng ở bên này Vị Thủy, không để ý gì, dùng cặp mắt cá chết kia, nhìn về phía một bên khác.
Lúc đó vậy, ánh nắng đính kim, sóng gợn lăn tăn.
Một nam tử mặc võ phục màu đen đơn giản, từ một bên khác Vị Thủy...
Lướt sóng tới đây.
Cảm giác đầu tiên mà hắn ta cho người khác, là cứng rắn.
Nếu không phải hắn ta đang di chuyển, quả thực giống hệt đá ngầm trong Vị Hà này.
Hắn ta đi tới chỗ nào, thì đạp gãy đầu sóng nơi đó, cắt đứt sóng trào nơi đó.
Nước sông cuồn cuộn, chỉ có thể vòng qua hắn ta mà chảy.
Mà hắn ta không nhường ai, cũng không tránh ai cả.
Cứ từng bước từng bước, đi qua Vị Hà, đi đến trước mặt Hướng Tiền như thế.
"Phi Kiếm Cổ, Hướng Tiền?" Hắn hỏi.
Hướng Tiền đứng lại, bất động, phờ phạc mà nhìn hắn ta: "Có việc sao?"
"Tại hạ Tần Chí Trăn" Nam tử áo đen nói.
Hắn ta có một khuôn mặt kiên nghị, vóc người trung đẳng. Điều khiến người khác chú ý là nắm đấm của hắn ta, cứng rắn, thật thà, quyền phong gần như bị san bằng, giống như bản thân hắn ta, không nhìn thấy tài năng gì. Nhưng cảm giác hắn ta cho người khác là không thể phá vỡ, không thể lay động.
Khí thế của hắn ta rất đủ.
Tên của hắn ta cũng người ta biết đến rộng rãi.
Tu sĩ cấp Nội Phủ của Tân quốc tham dự Hoàng Hà Hội lần này chính là Tân Chí Trăn.
Đây là người có tư cách tranh đấu danh vọng Nội Phủ Cảnh mạnh nhất thiên hạ, cũng là nhân vật chạm tay có thể bỏng đất Tần bây giờ.
Nhưng Hướng Tiền vẫn nhìn hắn ta mà không chút gợn sóng, lặp lại: "Có việc sao?"
Tần Chí Trăn chậm rãi nói: "Ta là bằng hữu của Vệ Du"
Hắn ta nói không nhanh, giống như nói điều gì, nói một chữ nào đều đã được suy nghĩ nghiêm túc.
Cho nên sẽ không thay đổi.
"À" Hướng Tiền nói: "Ra mặt cho bằng hữu?"
Tần Chí Trăn nói: "Ngươi chém gãy kiếm của hắn, đoạt thanh danh của hắn. Làm bằng hữu của hắn, dù sao ta cũng nên đến đòi một lời giải thích"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad