Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1212: Nan Thuyết đại sư

Chương 1212: Nan Thuyết đại sư
Khương Vọng và Lý Long Xuyên liếc nhìn nhau, đều cảm nhận được sự sợ hãi xen lẫn thán phục trong mắt đối phương. Hứa Tượng Càn chẳng được cái nước gì, chỉ riêng ánh mắt nhìn nữ nhân là tốt nhất.
Hai năm trước Chiếu Vô Nhan đã là Ngoại Lâu đỉnh phong, không cần phải bàn thêm về thiên phú của nàng ta nữa.
Mà nghe như cách nàng ta nói chuyện, thì trước khi khốn đốn tại Thần Lâm cảnh thì không phải nàng không tìm được con đường của mình, mà là vì nàng ta có quá nhiều thiên phú, có quá nhiều con đường để đi đến mức không biết nên đi đường nào, bỏ đường nào!
Theo như người khác nhìn vào thì có lẽ sự giãy dụa này là già mồm, là làm màu, nhưng Khương Vọng và Lý Long Xuyên đều là hạng người thiên tư hơn người, đương nhiên có thể hiểu được sự nghiêm khắc với bản thân này.
Nếu là con đường kiên định nhất, tốt nhất, thì thà rằng không cất bước. Nếu không có phần cầu toàn đến mức nghiêm khắc này thì làm sao có thể thành tựu thiên kiêu?
"Khó nói, khó nói" Đại Sư bùi ngùi thở dài.
Thông thường vị đại sư này vẫn hay nói là "khó nói" cho nên ông ấy mới được xưng là Nan Thuyết đại sư.
Con đường tu hành thực sự chính xác là khó. Nếu không có kiến thức thông thiên triệt địa thì rất khó mà nhìn được rõ ràng.
Cường giả ở Cận Hải nhiều như mây, phần lớn vì ai cũng bận việc mình, chẳng mấy ai có thời gian tiên du tứ phía, chỉ điểm chúng sinh giống như Nan Thuyết đại sư.
"Tuy khó nói, cũng xin đại sư nói một câu." Dương Liễu ngồi bên cạnh ấm giọng nói thêm vào một câu, cũng nhẹ nhàng đẩy một cái hộp tới.
Thân hộp khảm ngọc điểm châu, có vẻ như là sản phẩm của một nhà điêu khắc nổi danh.
Không cần mở ra, chỉ nhìn cái hộp thôi cũng có thể đoán được phần lễ vật này không ít giá trị.
Nan Thuyết đại sư chẳng buồn nhìn lấy một cái, chỉ nói với Chiếu Vô Nhan: "Hoặc chọn đây, hoặc chọn kia, hoặc thu lấy tất cả, thậm chí bỏ tất cả, tìm lấy con đường khác. Tất cả đều chưa hẳn là lựa chọn sai. Đại đạo như thanh thiên, bát ngát không có bờ.
Ta chỉ có một lời, tâm hướng tới đâu, người bước tới đó.
Chiếu Vô Nhan khá suy tư, nét mặt pha chút ngây thơ.
Nan Thuyết đại sư lại hỏi: "Có phải vừa như hiểu ra điểm gì đó, lại như chẳng hiểu được gì không?"
Chiếu Vô Nhan hổ then cúi đầu đáp: "Vấn bối ngu dốt"
"Điều này cho thấy công phu của ngươi vẫn chưa đến nơi đên chốn, đạo tâm còn chưa đủ kiên định. Chưa thể rửa sạch bụi trần, soi rõ bản thân, còn cần thể ngộ thêm nữa." Nan Thuyết đại sư thuận tay bỏ cái hộp trên mặt bàn vào trong ống tay áo, thở dài nói: "Nói thêm nữa lại thành vô ích"
Những lời Đại Sư vừa nói khiến cho Chiếu Vô Nhan lâm vào trầm tư.
« Hay! Mì Dương Liễu vỗ tay thở dài than: "Có câu "nghe quân nói một ngày hơn đọc sách mười năm" Lời ấy của Đại Sư thật sự là đinh tai nhức óc!"
Mà những người dự thính cũng đều nghị luận ầm ÿ, tán thưởng không thôi.
"Đại Sư chính là Đại Sư, lời nào cũng là vàng ngọc!"
"Thư viện Long Môn nổi danh am hiểu nhất là chỉ dạy thiên tài, nhưng ta thấy còn không bằng dăm ba câu của Đại Sư đâu"
"Đây chính là chân nhân bất lộ tướng, cao thủ tại dân gian!"
Đương nhiên cũng có người hỏi: "Nan Thuyết đại sư lợi hại như thế, sao không tự mình khai tông lập phái nhỉ?"
Lập tức có người bác bỏ: "Tâm tư của cao nhân làm sao ngươi phỏng đoán được? Chưa kể, nói không chừng Đại Sư chính là Chưởng môn tông nào đó thì sao? Chỉ là ông ấy không muốn bị tục sự quấy nhiều, đơn thuần muốn đi tạo phúc cho đồng đạo thôi."
Duy chỉ có mình Nan Thuyết đại sư mặc kệ sự ồn ào xung quanh, vẫn ngồi ngay ngắn không nói gì, ánh mắt vẫn bình tĩnh, thâm thúy, như thiên địa rồn lớn vô ngần, yên lặng bao dung thế sự nổi chìm.
Thật đúng là tiên phong đạo cốt, không quan tâm hơn thua với đời!
Chỉ có Tử Thư hồn nhiên ngồi một bên ngoẹo đầu, mặt mũi tràn đầy hoang mang, có lẽ vì tu vi quá thấp không thể lĩnh hội chân ý của đại sư.
Dương Liễu hơi cong cong khóe miệng, ánh mắt đột nhiên chuyển một cái, tỏ vẻ kinh ngạc hô lên: "A, đây không phải Hứa Tượng Càn Hứa huynh của thư viện Thanh Nhai sao? Sao ngươi còn chưa đi?"
Trong một gian phòng tất cả mọi người đều ngồi, ba người Khương Vọng đứng ở cửa vô cùng nổi bật, hệt như ba người canh cửa đứng đó vậy.
Đương nhiên, dù sự thật là Hứa Tượng Càn đang đứng sau lưng Khương Vọng và Lý Long Xuyên nhưng vẫn bị Dương Liễu vốn rất 1 "tỉnh mắt" "vô tình" phát hiện ra.
Đây quả thực là cục diện xấu hổ muốn chết.
Nhưng da mặt Hứa Tượng Càn xưa nay vẫn dày cui, y chen lên tách Khương Vọng và Lý Long Xuyên ra, bước một bước vào trong phòng, hỏi: "Quan tâm tới Hứa gia gia của ngươi thế cơ à?
Làm sao? Muốn xin rắm ăn hả?"
Dương Liễu cũng tránh cãi nhau với y, chỉ khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu nói với vị Đại Sư bên cạnh: "Đại sư có ấn tượng gì về vị Hứa Tượng Càn này không?"
Nan Thuyết đại sư nhẹ nhàng nhấc da mắt.
Thong thả hỏi: "Ö? Chính là vị lần trước đã đấu pháp với ngươi sao?"
Dương Liễu vỗ tay: "Còn không phải sao! Không ngờ Đại Sư vẫn còn nhớ rõ!"
Nan Thuyết đại sư lắc đầu, nhìn Hứa Tượng Càn, ngữ trọng tâm trưởng mà nói: "Tiểu tử trán cao kia, không phải lão phu nói ngươi đâu. Đạo thuật của người dùng thực sự có hơi kém cỏi.
Khương Vọng đứng một bên, nhịn không được mà nhíu mày.
Hắn đã nghe Lý Long Xuyên kể, lúc trước vị Đại Sư này phê bình Hứa Tượng Càn khiến cho Hứa Trán Cao gần như mất sạch mặt mũi.
Trước kia thuận miệng nói vài lời nhận xét thì thôi đi, hôm nay Hứa Tượng Càn đang đứng lù lù ở đây, hoàn toàn không hòa thuận gì với Dương Liễu. Một không thỉnh giáo ông ta cái gì, hai cũng không đắc tội với ông ta, vậy mà ông ta ra điều chỉ điểm giang sơn, mỡ miệng chê một câu kém cỏi, ra vẻ đau lòng buốt ruột làm cái gì? Đổi lại là người khác, có ai mà không khó chịu?
Không nói đến thực lực thiên tư của Hứa Tượng Càn thế nào, lùi một vạn bước mà nói, dù y thực sự không có triển vọng, là khúc gỗ mục khó khắc, thì Hứa Tượng Càn cũng có sư trưởng của mình, liên quan quái gì tới Nan Thuyết đại sư ông? Nào đến phiên một tên Đại Sư ở hải ngoại không biết gì đi chỉ điểm?
Thật nghĩ Mặc gia đại nho hiền lành sẽ không ra biển mắng cho mình một trận à?
Bên này Khương Vọng chỉ nhíu mày.
Bên kia, Hứa Tượng Càn đã không nhịn được nữa, trực tiếp bước lên chửi: "Con mẹ ngươi chứ thích đánh rắm à?"
Y vừa lắc đầu, cả sảnh người đều sợ hãi.
"Hứa Tượng Càn!" Dương Liễu vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào mặt y, mắng: "Sao ngươi dám vô lễ với Đại Sư như thế?"
"Cút!" Hứa Tượng Càn chửi lại Dương Liễu, vẫn trừng mắt với Nan Thuyết đại sư: "Nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy! Đeo cái mặt nạ mèo béo giả thần giả quỷ, tưởng mình là tiên nhân thật hả?
Ngươi là cái thá gì mà dám chỉ điểm Hứa gia gia của ngươi? Hôm trước chỉ hôm nay lại chỉ, không chán à?"
Y tức giận khó nhịn, chửi đến mức nước miếng văng tung tóc:
"Lão tử xuất thân thư viện Thanh Nhai đường đường chính chính, thừa hưởng y bát của đại Nho một thời Mặc tiên sinh Mặc gia, hai mươi tuổi thần thông Nội Phủ, trong vòng mười lăm năm có thể đăng Thần Lâm! Còn ngươi thì sao? Ngươi nói ta nghe, ngươi có cái gì?"
Nan Thuyết đại sư trầm giọng nói: "Không nói ngươi chỉ có thể đăng Thần Lâm, dù là Trần Trị Đào là tu sĩ Thần Lâm cũng không dám vô lễ với lão phu như thết"
"Trần Trị Đào thì sao? Liên quan cái rắm tới lão tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad