Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1774: Gặp nhau nên cười một tiếng (2)

Chương 1774: Gặp nhau nên cười một tiếng (2)
Triệu Nhữ Thành cực kỳ lúng túng, vội vàng nghiêng người dẫn đường, ho một tiếng rồi nói: "Đã lâu không gặp, chúng ta uống hai chén rượu!"
Khương Vọng chỉ nói: "Nên uống!"
Hai người một trước một sau, tiến vào trong tiểu viện.
Tùy tính tự nhiên, giống như quá khứ.
Trong viện có một cái bàn đá, hai cái ghế đá.
Trên bàn có năm món ăn, một cái bình hạc, hai cái chén ngọc.
Không người hầu hạ.
Hai người đều tùy ý ngồi xuống, Triệu Nhữ Thành rất tự nhiên vén tay áo lên rót rượu, vừa rót vừa nói: "Tam ca, không phải ta làm đệ đệ châm ngòi ly gián. Đạo lý thân cận quân tử, rời xa tiểu nhân, huynh cần phải nhớ kỹ..."
Y nhếch miệng: "Trước kia huynh thuần lương dường nào, miệng không cay độc như hiện tại"
Vẫn "lòng dạ hẹp hòi" giống như trước đây, không chịu thua thiệt trên miệng chút nào.
Khương Vọng cười híp mắt nhìn y: "Thì ra ở Mục quốc, không nói lại được với đệ gọi là 'thuần lương; ăn ngay nói thật thì gọi là 'cay độc". Phong tình dị quốc quả thực khiến ca ca tăng thêm kiến thức!
Triệu Nhữ Thành tắc nghẽn một chút, lắc đầu thở dài với vẻ kỳ quái: "Người ta đều nói Tề quốc nhiều danh sĩ, ta xem như lĩnh giáo rồi!"
Danh gia am hiểu biện luận nhất, bàn về lời nói sắc bén, thật sự khó có đối thủ.
"Đệ vẫn thích nói chuyện phiếm như thế" Khương Vọng cười thật ôn hòa, chỉ thêm trọng âm vào ba chữ "nói chuyện phiếm:
"Sau này ta giới thiệu hai bằng hữu cho đệ biết."
"Được!" Triệu Nhữ Thành sung sướng đáp ứng.
Nhưng không biết tại sao, đang cười, nụ cười lại biến mất.
"Tam ca." Y cúi đầu, nhìn rượu trong chén, nhẹ giọng hỏi: "Hai năm này huynh sống thế nào?"
Nhưng Khương Vọng còn đang cười: "Chính là đi lên phía trước."
Hắn cười rất xán lạn: "Đi thẳng, đi thẳng, cứ đi tiếp như vậy."
"Đệ nhìn hiện tại ta tốt đến mức nào? Nội Phủ đệ nhất thiên hạ, đệ nhất thiên hạ đó!
Ta có một mảnh đất phong rất ở tại Tề quốc, bách tính ở đất phong đều là người rất thuần phác. Trong đất phong, còn có một kiến trúc rất thú vị, có phong cách cận cổ, gọi là Chính Thanh Điện. Sau này đệ nhất định phải đến đó ngồi một lát.
Hiện tại ta đây là Thanh Dương Trấn Nam của Đại Tề, đồng thời còn là bổ đầu Thanh Bài tứ phẩm.
Bổ đầu Thanh Bài Tề quốc, giống như người bắt tội phạm... A ha ha, tứ phẩm là khái niệm gì? Tu sĩ Ngoại Lâu mới có thể bước vào ngưỡng cửa kia, ca ca ta đã sớm lấy được tới tay!
Từ quần đảo ven biển đến thành Lâm Tri Tề quốc, khắp nơi đều là bằng hữu của ca ca ta, chuyện gì cũng xử lý được.
Dù là tước vị hay quan chức, lần này đoạt giải nhất trở về, còn sẽ được thăng lên nữa!"
Khương Vọng nói lung tung một hồi, không biết là mình đang giải thích điều gì.
Nhưng nói một lát, rốt cuộc cũng không thể cười được tiếp.
Cuối cùng hắn nói: "Đừng nói ta, nói đôi chút về đệ đi. Hai năm này, đệ luôn ở Mục quốc sao?"
"A, ta ở Biên Hoang" Triệu Nhữ Thành chuyển ánh mắt ra khỏi chén rượu, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Trước kia lãng phí quá nhiều thời gian, ta chỉ cố gắng một chút. Không ngờ tới tùy tiện cố gắng một chút như vậy, đã thành Nội Phủ đứng thứ tư thiên hạ"
"Biên Hoang..."
Khương Vọng lặp lại một lần, ánh mắt rơi vào mái tóc ngắn không còn sáng bóng của Triệu Nhữ Thành, ánh mắt rất nhu hòa:
"Vậy đệ giết bao nhiêu Âm Ma rồi?"
"Ta giết bao nhiêu Âm Ma..." Triệu Nhữ Thành dường như tính một lát, sau đó cười nói: "Ta đếm không hết. Có lẽ Vũ Văn Đạc có đáp án"
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Khương Vọng, hắn ta giải thích: "Chính là cái tên buộc tóc đuôi sam, ngày đó suýt đánh nhau với huynh ở cầu Toan Nghê kia"
Khương Vọng đương nhiên nhớ kỹ người này, sau này trên diễn võ đài, Vũ Văn Đạc còn xông lên đài ôm Triệu Nhữ Thành. Đó là nam tử lỗ mãng, rất có nghĩa khí.
"Tình cảm của các ngươi rất tốt" Hắn cười nói.
"Hắn coi như là người phúc hậu." Triệu Nhữ Thành nói như vậy:
"Ta sống Mục quốc cũng không kém. Muốn bằng hữu có bằng hữu, muốn hồng nhan có hồng nhan"
Hai người lại im lặng.
Mỗi người trong bọn họ giấu đi vết thương của mình, đi một đường đến tận nơi đây.
Bọn họ đều biết, trên thế giới này, có lẽ chỉ có bọn họ có thể cảm thụ được nỗi đau khổ của nhau, nhưng cũng không muốn để đối phương cảm nhận được.
Thế là im lặng.
Rượu rót hai chén, nhưng hai người đều chưa uống một ngụm.
Thức ăn trên bàn đều là món thường ăn ở thành Phong Lâm lúc trước, nhưng bọn họ cũng không động một đũa.
"Lại nói..." Lần này, Khương Vọng mở miệng trước, nhìn thức ăn trên bàn, phảng phất có thể nghiên cứu ra đầu mối quan trọng gì: "Sao không thấy Đặng thúc?"
"Ông ấy à" Triệu Nhữ Thành cười nói: "Đang ở Mục quốc đâu.
Mỗi ngày đuổi mấy con ngựa, chở hàng hóa, bán khắp bốn phía.
Làm một ngũ mã khách, dạo chơi nhân gian."
Đấy quả thực là sinh hoạt Đặng Nhạc muốn. Khi ngụy trang thành ngũ mã khách khi cò kè mặc cả với người khác, khi làm một người bình thường... ông cười tự nhiên nhất.
Dây cung kéo căng trong lòng Khương Vọng nới lỏng, hắn gật đầu, nói: "Vậy thì rất tốt."
"Bây giờ huynh cũng biết thân phận của ta rồi" Triệu Nhữ Thành híp mắt cười mê người, giọng nói nhẹ nhàng: "Đặng thúc tương đương với ngự tiền thị vệ của ta, ông ấy rất lợi hại."
"Trước kia quả thật là không nhìn ra." Giọng điệu Khương Vọng cũng nhẹ nhõm hơn: "Ta chỉ cảm thấy Đặng thúc lề mề chậm chạp đi theo phía sau đệ mỗi ngày, nào có giống cao thủ, mỗi ngày chỉ nói 'Quá muộn, công tử về nhà đỉ'..."
"Ha ha ha ha!" Triệu Nhữ Thành cười rất lớn tiếng: "Khi đó ông ấy thật sự rất đáng ghét"
Cười cười, rồi đỏ tròng mắt.
Y nói: "Khi xảy ra chuyện, Đặng thúc lập tức dẫn ta đi Minh Đức Đường, nhưng... không nhìn thấy. Khi đó Đặng thúc tưởng rằng người Tần quốc đuổi theo, cho nên chỉ một lòng muốn dẫn ta chạy trốn. Qua rất lâu sau đó, ta mới biết được là tà giáo làm loạn..."
Giọng nói của y nghẹn ngào: "Thật xin lỗi!"
Nhưng có lẽ chỉ có chính y biết, một tiếng xin lỗi lúc này, y không chỉ nói với Khương Vọng.
"An An không có việc gì!" Khương Vọng đưa tay, đặt trên bờ vai Triệu Nhữ Thành: "Lúc ấy ta mang theo muội ấy cùng trốn đi!"
"Huynh nói..." Triệu Nhữ Thành đột nhiên ngẩng đầu.
Năm đó, khi thoát khỏi thành Phong Lâm, không thể cứu được Khương An An, là chuyện làm cho y cảm thấy áy náy nhất.
Y vẫn cho rằng toàn bộ thành vực Phong Lâm, ngoài y ra, chỉ có Khương Vọng gặp may đúng dịp sống tiếp được. Cho nên y thậm chí không dám nhắc tới tên An An, vì sợ Khương Vọng bởi đó mà đau lòng.
Tay Khương Vọng dùng sức: "Lúc ấy ta nắm giữ một bí pháp dùng tuổi thọ để khởi động, mà ta chỉ có một lần cơ hội..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad