Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3647. Chỉ Tài Đao [1]



Chương 3647. Chỉ Tài Đao [1]




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
[1] Chỉ tài đao: Đao cắt giấy.
Khương Vọng đứng lơ lửng giữa không trung, dưới chân như bị đóng đinh: “Tần Chân Nhân… biết tỷ tỷ nhà ta?”
Tần Trinh bình thản phủi phủi tà áo: “Tỷ tỷ ngươi xuất sắc như vậy, bổn tọa khó mà không biết!”
Nói xong thì nhíu mày một cái.
Thằng nhóc này, tu vi cũng được, nhưng có vẻ như đầu óc không thông minh cho lắm. Không lo mà lái thuyền đi, còn ngây ra đó làm cái gì!
Khương Vọng như bị núi đè, không hề nhúc nhích: “Không biết… có tiện đường chăng?”
Thì ra không phải không thông minh, mà là không hiểu chuyện!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không hiểu chuyện cũng là một kiểu không thông minh.
Tần Trinh tức đến phát cười, từ trong khoang thuyền quay đầu lại, giương mắt nhìn về phía Khương Vọng: “Ngươi nói xem?”
Khương Vọng lập tức ngồi vào vị trí trước khoang thuyền, bổ sung nguyên thạch cho trận pháp ngay trong vòng một nốt nhạc: “Tiện đường!”
Thuyền gai tăng tốc mà đi, băng qua một dòng sông lơ lửng trên không, một lát sau lại thoát ra khỏi dòng nước chảy xiết, càng đi càng xa.
Sau một hồi nghiêm túc điều khiển phi thuyền, Khương Vọng mới sực nhớ ra điều gì: “À mà… Tần Chân Nhân, ngài muốn đi đâu?”
Tần Trinh còn đang điều tức, im lặng một hồi.
Bà ta vốn cho rằng cái tên Lý Long Xuyên này hẳn phải tự biết phải đưa bà ta tới chỗ nào. Phàm là một tướng lĩnh có kiến thức quân sự cơ bản, có hiểu biết về Mê giới thì đều phải hiểu rõ cái tên Tần Trinh này nên để ở chỗ nào. Huống hồ người này còn điều khiển thuyền gai tự tin đến vậy!
“Bây giờ mới hỏi, có phải quá muộn rồi không?” Tần Trinh tận lực giữ vững khí độ của một Chân Nhân: “Ngươi không giống một người biết điều binh khiển tướng cho lắm.”
“Khiến Chân Nhân chê cười rồi, quả là ta không hiểu lắm việc binh sự. Bình thường quá lười, không học hành tử tế, không góp được công sức gì trên chiến trường Tề Hạ.” Khương Vọng nói: “Trong những người cùng lứa với ta, Võ An Hầu mới là danh tướng đương thời!”
“Vậy sao?” Tần Trinh thuận miệng hỏi: “Tề quốc các ngươi còn có một vị Vô Địch Hầu, đúng không? So với Võ An Hầu thì binh lược của người này như nào?”
Khương Vọng nhíu chặt lông mày, như đang nghiêm túc suy nghĩ: “Hơi thiếu chút linh khí.”
“Bác Vọng Hầu được kế vị thì sao?”
“Không đủ phong lưu!”
Tần Trinh nở nụ cười: “Vậy binh lược của Khương Võ An so với tỷ tỷ Lý Phượng Nghiêu của ngươi thì thế nào?”
Khương Vọng trầm ngâm một hồi: “Có thể nói khó phân cao thấp!”
Những lời này cũng không thể xem là nói dối. Đường đường Tề quốc Hầu, há có thể cung cấp tình báo cho Chân Nhân Điếu Hải Lâu?
Nhưng hắn cũng ý thức được mình nói quá hăng say, bèn vội vàng chuyển chủ đề: “Tỷ tỷ nhà ta rất nổi danh ở ngoài biển sao?”
Giọng nói của Tần Trinh từ phía sau truyền đến: “Trong các đảo ngoài biển do Tề quốc khống chế, đảo Băng Hoàng khai thác hạng nhất ba năm liên tục. Ngươi không hề quan tâm gì tới sự nghiệp nhà mình sao?”
Khương Vọng nghiêm túc điều khiển phương hướng thuyền gai: “Ngoài biển có tỷ tỷ tọa trấn, ta không cần bận tâm.”
“Vậy sau này Trục Phong Quân phải giao cho ai?” Tần Trinh chậm rãi nói: “Phân tranh Hạ Thi không phải là tấm gương sao?”
Đề tài này không thích hợp để Khương Vọng tiếp tục cuộc trò chuyện.
Bèn hàm hồ đáp: “Gia phụ đang độ tuổi xuân… Tần Chân Nhân muốn đi tới đâu…”
“Ầm ầm ầm!”
Câu hỏi của hắn bị cắt ngang, thuyền gai đột nhiên bị sức mạnh đột nhiên giáng xuống làm cho bất động ngay tại chỗ. Toàn thân trên dưới sôi trào khí huyết, như sinh ra hàng ngàn hàng vạn con côn trùng đang muốn chui đầu ra khỏi làn da, phá hủy thân thể hắn mà xông ra!
Có một tia máu nổ bùng giữa không trung, trong tia máu kia hiện lên gương mặt độc ác của Ngư Tân Chu, Lão hét dài một tiếng, vừa phẫn nộ vừa oán hận, phóng ra vô tận sát ý: “Hay lắm, cuối cùng cũng bị ta tìm được rồi!”
Lão cực khổ lắm mới tìm được hung thủ giết chết Ngư Quảng Uyên!
Xuất phát từ lúc Ngư Quảng Uyên còn sống, tìm một mạch cho tới khi Ngư Quảng Uyên đã tan thành mây khói.
Bản thân gã cũng nhiều lần đại chiến, nhiều lần bị thương.
Cho dù là Chân Vương một thời, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác mệnh đồ nguy khốn.
Ban đầu lão hơi cảm thấy bất an, định về biển trước, dưỡng thân thể một thời gian rồi lại tới. Nhưng đúng lúc đó lại cảm ứng được tên hung thủ kia đang tới gần, thế là vội vàng chạy tới đây, muốn tiện tay giết người xong rồi hẵng đi.
Thân thể còn đang trên đường, sát ý đã sôi trào tới trước.
Lúc này lão đã phô bày sự cường đại của mình mà không chút che giấu, nhìn Khương Vọng với ánh mắt hung ác. Nhưng lão không thấy chút sợ hãi nào trên mặt tên thiên kiêu Nhân tộc không biết trời cao đất rộng này, chỉ có biểu cảm vô cùng kỳ lạ… giống như hắn còn cảm thấy may mắn?
Ý gì? Bị điên? Sợ ngu người luôn rồi?
“Tìm được bổn tọa thì sao?”
Trong khoang thuyền đằng sau chiếc thuyền gai rách nát kia đột nhiên nhảy ra một cường giả khí tức kinh khủng, một tay che trời, đẩy lùi huyết quang vô tận, cũng đánh tan những phỏng đoán trên trời dưới đất của Ngư Tân Chu.
Tần Trinh!
Chân Nhân Điếu Hải Lâu!
Ngư Tân Chu chẳng hiểu mô tê gì! Rốt cuộc giết một tên Khương Vọng nhỏ bé cần phải trải qua bao nhiêu chông gai, đấu với bao nhiêu Chân Nhân!
Thương tích Mạnh Tự để lại còn chưa đóng vảy, trên thuyền Khương Vọng lại còn có một Tần Trinh!
Đủ thứ gặp phải trên đoạn đường này bỗng chốc dồn hết lại, khiến trong lòng Huyết Vương như muốn nổ tung.
Đây là câu chuyện kinh khủng về liên minh các thế lực Nhân tộc cường đại, Tam Hình Cung, Dương Cốc, đảo Bồng Lai… Ngay cả đảo Quyết Minh và Điếu Hải Lâu cũng có thể hợp tác, thật sự muốn mưu hại bản vương sao? Hết chương 3647.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad