Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3491. Tự do, gia quốc, cố nhân về



Chương 3491. Tự do, gia quốc, cố nhân về




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khi ánh mắt này vừa phóng ra, vạn dặm sơn hà như rồng ngâm kia, lúc sáng lúc tối, biến đổi không ngừng. Một thương này giống như đồng thời xuyên thẳng qua ban ngày cùng đêm tối, tính chất của nó không ngừng bị cải biến. Sau khi xuyên thẳng qua hư không, xuyên thẳng qua giữa hư và thực, lực lượng của nó cũng suy yếu đến cực hạn.
Đối mặt với một Chu Huyền xem y là đối thủ chân chính, đối mặt với đôi mắt Nhật Nguyệt Tề Thiên này, Hùng Tam Tư trực tiếp nhấn vào đuôi thương, hất mũi thương lên, sớm kết toán một thương này!
Thế đến như gào thét vạn dặm, muốn quét sạch núi non, sông ngòi trên đại địa kia liền ngưng ở đây, mà tiếp nối phía sau là tiếng nổ vang như hủy thiên diệt địa.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Một chùng ánh sáng rực rỡ quấn lấy Thần Sơn, từng tầng từng tầng sóng khí trào lên như nước thủy triều.
Thiên khung thoáng chốc trở nên sáng tỏ, rồi lại ảm đạm trong nháy mắt, chỉ để lại một mảnh trắng xóa!
Khi mọi thứ trở về bình tĩnh, Chu Huyền nắm song kiếm vẫn còn đứng trên kim đài, mà Hùng Tam Tư cầm ngang Lưu Kim Thương vẫn đứng trước kim đài.
Mà trong quá trình đối kháng này, thân ảnh của Khuyển Ứng Dương đã biến mất.
Mới Động Chân liền muốn đối kháng với hai Chân yêu, quả thực cũng quá miễn cưỡng.
Nhất là khi một Chân yêu một lòng muốn đi, một Chân yêu khác lại dụng tâm phối hợp, thế nên vốn không thể nào ngăn lại được.
Bốn hơi thở...
Chỉ tranh thủ cho Hoàng Hà khôi thủ của Đại Tề kia bốn hơi thở đã là cực hạn sao?
Tại thời khắc mấu chốt khi bước ra một bước cuối cùng, Hùng Tam Tư đã biết rõ chiến cuộc ở sườn núi, biết được thiên kiêu Tề quốc tên Khương Vọng kia đã liên tiếp chém giết Dương Dũ, Thử Già Lam, Chu Lan Nhược, cướp Bất Lão Tuyền, thoát khỏi Thần Sơn.
Thực lực như thế, quả không thẹn với cái danh Hoàng Hà khôi thủ.
Nhưng khoảng cách giữa Thần Lâm và Động Chân là ở đạo đồ dài đằng đẵng, là khoảng cách xa vạn dặm.
Một khi Khuyển Ứng Dương đuổi theo, chỉ sợ Khương Vọng có mạnh hơn nữa cũng phải nuốt hận.
Bốn hơi thở để thoát khỏi truy sát của một vị Chân yêu, chỉ sợ cũng không đủ...
Nếu mình có thể... Nếu có thể chém giết Chu Huyền này.
Còn có thể cố gắng đuổi theo, làm được chút gì đó.
Y không phải muốn làm gì cho bản thân, mọi thứ y làm vì bản thân đều đã thất bại.
Mà là vì Tề quốc.
Sơn hà vãng phục, hậu kế giả dã. (3)
(3) Người sau nối tiếp bước chân của người đi trước, chấn hưng non sông.
Vì Tề quốc!
Hùng Tam Tư nắm chặt Lưu Kim Thương đã bị Nhật Nguyệt Tề Thiên ngăn lại, một thương đâm vào Phong Thần Đài.
Linh diễm đỏ rực đốt cháy cơ thể...
"Aaaa......!"
Y rõ ràng đã không còn máu thịt thực thể nhưng giờ phút này gân xanh trên trán đang nhảy, cơ thể chập trùng lên xuống như đang hô hấp. Trong cơ thể y phát ra tiếng vang rền như trời long đất lở, cũng bởi vậy mà bắn ra vĩ lực vô tận.
Lấy linh của Linh tộc, luyện một thân vĩ lực.
Giống như dùng thân này tái hiện lý lẽ của thiên địa, lấy linh diễm vẽ trận pháp tự nhiên.
Dùng linh kiến huyết, một người thành trận.
Cự lực mạnh mẽ như sông biển.
Thế là Lưu Kim Thương hất lên.
Một thương thiêu cháy Phong Thần Đài, cũng xốc Chu Huyền đang đứng trên Phong Thần Đài lên.
Thương này, gia quốc vậy!
Danh môn Trọng Huyền thị của Tề quốc có một bộ danh liên (4), vế dưới nói "Thiên hạ chi trọng, đam sơn đam hải mạc trọng vu đam trách". (5)
(4) Câu đối nổi tiếng.
(5) Dịch nghĩa khái quát là: Cái nặng trong thiên hạ, vác núi, vác biển cũng không nặng bằng gánh tránh nhiệm.
Trách nhiệm gì nặng nhất?
Sự hưng vong của thiên hạ!
Thứ mà tòa Phong Thần Đài này trấn là Vạn Thần Hải mênh mông. Ngàn vạn tượng thần chìm nổi đều là rễ của nó.
Chu Huyền đường đường là Chân yêu, nơi đặt chân tự nhiên sẽ sinh ra rễ thiên địa.
Muốn lật tung cả hai thứ này rốt cuộc phải cần vĩ lực như thế nào?
Chắc chắn hơn hẳn thứ mà Trư Đại Lực có thể tưởng tượng!
Hôm nay hắn ta đã chân chính nhìn thấy trận chiến đấu giữa các cường giả, mặc dù nhiều lúc hắn ta nhìn không hiểu là đang xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ một vài hình ảnh thoáng qua cũng đủ khiến hắn ta kinh tâm động phách.
Lý tưởng thiên hạ thái bình mà lúc trước hắn ta đề cập không khỏi quá nhẹ!
Hắn ta vốn không biết thế giới này là như thế nào, thậm chí không biết rốt cuộc cường giả mạnh bao nhiêu.
Vừa nghĩ đến đây, hắn ta không do dự nữa, cũng quay người bay xuống Thần Sơn.
Thế giới Thần Tiêu là một thế giới có vô tận cơ hội, nhưng nếu chỉ đứng chờ ở một chỗ, cái gì cũng sẽ không xảy ra.
Quả thật thế giới Thần Tiêu cực kỳ nguy hiểm, quả thật một thân này của hắn ta rất yếu đuối, pháp kém đao vụng... Thế nhưng hắn ta vẫn muốn thăm dò khả năng thuộc về mình.
...
Lại nói về chính Chu Huyền đối diện với một thương này. Sở dĩ bà ta lựa chọn ở lại Vạn Thần Hải đối phó với Hùng Tam Tư mà không phải là giết ra Thần Sơn, tự tay báo thù cho Chu Lan Nhược, tất nhiên là vì thành Ma Vân bà ta cũng có mong muốn của mình.
Lúc này, mặc dù mưa máu ở chân trời đã bị quét hết, thân cùng hồn của Chu Lan Nhược cũng đều bị hủy diệt nhưng thần thông Lan Nhân Nhứ Quả vẫn còn để lại dấu vết. Bà ta phải cố gắng tập hợp các vết tích này lại. Phi Quang không còn, thân thể cũng chẳng còn điểm nào nguyên vẹn, việc phục sinh Chu Lan Nhược là không có khả năng, nhưng chỉ cần mang về cho lão tổ, chí ít có thể lưu lại chút gì đó để tưởng niệm, hoặc là có thể thấy được chút gì.
Nhưng đối mặt với một Hùng Tam Tư mới vào Chân yêu bà ta lại không bước được nửa bước, cũng chẳng thể đắc thủ!
Song đồng tròn, khuyết cùng xoay tròn, cuốn theo sắc trời biến ảo vô biên, bà ta dùng song kiếm ngăn lại một thương ý tại gia quốc này, phụ giúp Phong Thần Đài, trấn áp Vạn Thần Hải đang ầm ầm dậy sóng.
Bà ta am hiểu nhất là dùng vô số thủ đoạn trùng điệp làm suy yếu đối thủ, ngoại trừ trước đó bị Diệp Lăng Tiêu đánh như chó chết ở thành Nam Thiên ra thì ở đại đa số thời điểm đều có thể nói là đứng ở thế bất bại.
Lúc này, cả hai bên đều đang giằng co quanh Phong Thần Đài.
Hùng Tam Tư lại rút thương mà đi, bỗng nhiên quay về kim hải, một thương điểm ngay tim!
Lúc đi là quyết tuyệt, lúc về là chém đinh chặt sắt.
Kiếm thế của Chu Huyền vẫn còn, sức mạnh của trùng đồng vẫn còn, thậm chí Phong Thần Đài cũng đã bị bà ta trấn trở lại nhưng trái tim đột nhiên dâng lên cơn đau nhói!
Ba thương này.
Tự do, gia quốc, cố nhân về!
...
...
... Hết chương 3491.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad