Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1255: Cùng tội

Chương 1255: Cùng tội
Nguy Tầm đùa một câu suýt nữa làm người ta sợ chết.
Tất cả những người nói chuyện cho Khương Vọng trước đó, không ai không cúi đầu, hết sức kinh hãi.
Sau lưng những người này, là thư viện Thanh Nhai, Thạch Môn Lý thị, Đại trạch Điền thị, Bối Quận Yến gia, thư viện Long Môn, Trọng Huyền gia...
Nếu như tính luôn cả những người cũng được coi là có giúp đỡ thì còn có Kỳ Tiếu đảo Quyết Minh, Dương Phụng Dương cốc.
Nói như vậy, đúng là hình như cố ý vô tình, đang liên kết với nhau bức vua thoái vị.
Chẳng lẽ Nguy Tầm hiểu lầm, cho rằng những thế lực này muốn liên hợp lại, khiêu chiến bá quyền trên biển của Điếu Hải Lâu?
"Không dám có suy nghĩ này!"
Khương Vọng lập tức giải thích: "Tu vi của Khương Vọng chỉ mới Nội Phủ, tuổi không tới hai mươi, có bản lĩnh gì mà dám cả gan khiêu chiến uy nghiêm của Điếu Hải Lâu?"
"Không chỉ không dám, càng không có suy nghĩ này! Điếu Hải Lâu đứng sừng sững bên bở biển, ngàn năm không ngã, là tường sắt của Nhân Tộc ta. Khương Vọng tự hỏi lương tâm còn đây, nhiệt huyết vẫn tuôn, sao dám có ý nghĩ xằng bậy?"
"Chỉ là..."
Hắn bái thật sâu: "Chỉ là vì công nghĩa mà thôi. Mọi người kính trọng Điếu Hải Lâu, nên mới không muốn Hải Tế long đong, không đành lòng lúc anh linh về tới cố hương, lại đau lòng vì những giọt máu vô tội!"
Nguy Tầm hỏi thế này.
Về tình về lý, Khương Vọng nhất định phải đứng ra giải thích đầu tiên, không liên luy tới những người nói giúp hắn.
Mà hắn cũng là người dám nhận trách nhiệm, không chút do dự.
"Chỉ đùa chút thôi" Nguy Tầm nói.
Ông tùy ý đi về phía trước một bước thì đã đi tới trước Trúc Bích Quỳnh, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trúc Bích Quỳnh.
"Vì cứu cô bé này, ngươi lại khổ tâm như vậy."
Ông dùng đôi mắt tĩnh lặng của mình, nhìn Khương Vọng: "Ngươi yêu nàng ta à?"
Ông nói thật khẽ: "Nếu ngươi bằng lòng ở rể Điếu Hải Lâu, bổn tọa có thể quyết định, hứa nàng ta cho ngươi. Những chuyện trước đây có thể xóa bỏ hết"
Nghe nói như thế, Trúc Bích Quỳnh lập tức nhắm mắt lại, nàng ta không biết đối mặt thế nào, căng thẳng không biết làm sao, cho nên phải dùng cách thức ngây thơ này để trốn tránh. Cho dù trạng thái của nàng ta không tốt, nhưng thông qua mí mắt chớp động, vẫn có thể nhận ra nội tâm của nàng ta cũng không bình tĩnh.
Là ai bảo vệ nàng ta lúc mới gặp?
Là ai báo thù cho nàng ta, giúp nàng ta chém đầu của kẻ thù?
Là ai không ngại trăm núi ngàn non tới thăm nàng ta?
Là ai không ngại gian nguy tới cứu nàng ta?
Trước kia nàng ta chưa từng yêu ai, không biết yêu là gì. Lòng nàng ta rất loạn, loạn đến mức chính nàng ta cũng không thể phân rõ tình cảm của mình. Rốt cuộc đó có phải là yêu hay không? Là một loại cảm động sao? Hay là sự sùng kính với anh hùng? Hay chỉ là ngưỡng mộ với thiên kiêu?
Nhưng nếu nàng ta nhất định phải đưa ra một câu trả lời có hoặc không, nàng ta có thể nói, bằng lòng.
Nàng ta nhắm mắt lại, không lên tiếng, đây là một câu trả lời đồng ý nhu nhược.
"Không thể!" Khương Vô Ưu vội vàng lên tiếng: "Khương Vọng là đại Tề ta...
"Cô bé." Nguy Tầm nhẹ giọng cắt ngang nàng: "Chờ ngươi lên làm Tề quân, rồi hãy phản bác ta"
Khương Vô Ưu anh khí bức người chỉ có thể cắn chặt răng, không thể nói thêm câu nào nữa.
Cho dù là Hoa Anh cung chủ, là vương nữ Tề quốc, cũng không có tư cách nói chuyện trước mặt Nguy Tầm.
Như Dương Phụng, Kỳ Tiếu, còn có thể lên tiếng châm chọc Sùng Quang chân nhân. Nhưng từ sau khi Nguy Tầm xuất hiện, bọn họ không dám ho he câu gì nữa.
Cường giả Chân Quân, cơ thể đã là đạo thân, suy nghĩ của họ có thể quyết định quy tắc.
Lời của Nguy Tầm, chính là quyết định cuối cùng.
Gia nhập Điếu Hải Lâu không thể là lựa chọn không hay.
Nhưng Khương Vọng lại lắc lắc đầu.
Hắn lắc lắc đầu trước mặt Chân Quân.
Gật đầu hoặc là lắc đầu, không phải vì quyền thế hoặc là sức mạnh, mà là vì đúng sai, mà là thể hiện tiếng lòng của mình. Có bao nhiêu người làm được?
"Ta và Trúc Bích Quỳnh đạo hữu, chỉ là bạn bè." Khương Vọng thẳng thắn nói: "Nếu nói ta thật sự đã cố gắng bao nhiêu để cứu nàng, cũng vì một chữ "Nghĩa" thôi, không dính gì đến tư tình nhi nữ. Tựa như việc nàng truyền tin cứu ta vậy, chỉ là hành vi nhân nghĩa, chứ không suy xét điều gì khác."
Hắn chưa từng nghĩ tới vấn để mình có tình yêu nam nữ với Trúc Bích Quỳnh hay không.
Đệ tử danh môn như Hứa Tượng Càn, Dương Liễu, có thể tranh giành tình cảm, có thể thương xuân buồn thu, có thể đau buồn vì tình yêu.
Người nhàn rỗi phú quý như Yến Phủ, có thể nghĩ đến hôn ước, nghĩ đến tương lai.
Nhưng mà hắn thì không thể.
Trên lưng hắn đang gánh nợ máu của thành Phong Lâm, trái tim nặng nề, không có khe hở để cất chứa tình yêu nam nữ.
Thiếu niên bất tri sầu tư vị, vi phú tân từ cường thuyết sầu (1)...
Kỳ thật là một loại hạnh phúc!
(1) Bài thơ Thái tang tử - đề tường trạm dịch trên đường Bác Sơn của Tân Khí Tật Thiếu niên chẳng biết chỉ là sâu, vì làm từ phú gượng nói sâu.
Mí mắt Trúc Bích Quỳnh giật giật, mở mắt.
Giờ khắc này nàng ta không biết phải hình dung cảm xúc trong lòng thế nào, giống như trong tim chợt có một chỗ trống rất to, trống vắng buồn bã.
Nhưng nàng ta tính tình lương thiện, không nhẫn tâm thấy Khương Vọng khó xử, miễn cưỡng mở miệng nói: "Lâu chủ minh giám, đệ tử... Ta và Khương đạo hữu, rất thanh bạch"
Hai chữ "đệ tử" vừa ra khỏi miệng, nàng ta mới phản ứng lại, nàng ta đã không còn là đệ tử của Điếu Hải Lâu. Chữ "ta", mang vô tận thê lương.
"Vậy thì không có cách nào." Nguy Tầm lắc đầu, nhìn Khương Vọng, giọng vẫn nhẹ nhàng: "Ta thích thiếu niên thiên tài, nhưng ngươi không phải thiếu niên thiên tài của Điếu Hải Lâu ta, vậy thì cũng không đủ cân lượng ở chỗ của ta."
"Lâu chủ đại nhân." Khương Vọng khom người, dùng giọng vô cùng cung kính nói: "Cho dù Khương Vọng có tu hành thêm một trăm năm, cũng chưa chắc sẽ có cân lượng trước mặt ngài.
Nhưng hôm nay Khương Vọng có thể đứng ở đây, có thể nói chuyện trước mặt Sùng Quang chân nhân, không phải bởi vì bản thân Khương Vọng có bao nhiêu cân lượng. Mà là nhờ có sức mạnh của chính nghĩa, của công lý. Điếu Hải Lâu tôn trọng công nghĩa, mới cho Khương Vọng cơ hội nói chuyện, Điếu Hải Lâu giữ gìn công lý, mới có cơ hội cho Trúc Bích Quỳnh đạo hữu rửa sạch oan khuất"
"Nói hay lắm" Nguy Tâm nở nụ cười: "Nhưng bổn tọa không muốn nghe"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad