Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1426: Thiên hạ cùng chứng kiến

Chương 1426: Thiên hạ cùng chứng kiến
Trọng Huyền Nguyên Hộ cũng rất hài lòng, cảm thấy đứa trẻ Khương Vọng này quả là hiểu chuyện. Thắng Ca Nhi kết một người bạn tốt.
Ông ta phất tay, đặn dò: "Lai Phúc, ngươi tìm một chỗ yên tĩnh, để khách quý Thái Hư Phái và Tiểu Vọng yên tâm tâm sự."
Lúc này ông ta nhìn Khương Vọng rất vừa mắt, chú ý đến tâm tình của Khương Vọng, cho nên liền điểm danh Trọng Huyền Lai Phúc. Nếu không, việc chiêu đãi khách quý, nào đến lượt người này.
Trái lại, sắc mặt của chính Khương Vọng lại kỳ quái, ngài không sợ hắn sắp xếp bóp chân cho ta và cao nhân Thái Hư Phái?
Trọng Huyền Lai Phúc kềm nén vui mừng khôn xiết trong lòng:
"Tiểu nhân nhất định làm thỏa đáng"
Tranh thủ thời gian xuyên qua đám người, lão ta cung kính nói:
"Hư tiên sinh, Khương công tử, mời đi bên này."
Khương Vọng và Hư Trạch Phủ đều hành lễ riêng với Trọng Huyền Nguyên Hộ, rồi mới rời đi theo Trọng Huyền Lai Phúc.
Chỉ để lại, toàn trường thảo luận, cùng tâm sự nặng nề rơi lả tả trên đất.
Trọng Huyền thị gia nghiệp to lớn, tìm nơi phù hợp quy cách, lại thích hợp giao lưu cũng không khó.
Hơn nữa, đây lại là chuyện do đích thân Trọng Huyền Nguyên Hộ sắp xếp, có thể nói muốn chỗ nào, thì có thể để trống chỗ đó.
Cho nên Trọng Huyền Lai Phúc mau nhanh sắp xếp ổn thoả.
Đương nhiên, nơi đó không cái gì đến mức quá "Đặc biệt".
Trọng Huyền Lai Phúc đóng cửa phòng lại, rất có chừng mực, giãm bước chân rõ ràng có thể nghe tiếng được mà rời đi.
Cuộc đối thoại bên trong gian phòng mới bắt đầu.
"Chào ngươi, tu sĩ Thái Hư Lục Hợp, Đằng Long đệ nhất Thái Hư... Độc Cô Võ Địch!" Hư Trạch Phủ cười nói.
Câu nói đầu tiên này có thể nói là đi thẳng vào vấn đề.
Một thế lực lấy Thái Hư Phái làm tên, chuyên phái người tìm đến mình.
Đối với chủ đề Thái Hư Huyễn Cảnh, Khương Vọng đương nhiên đã sớm có tâm lý chuẩn bị.
Nhưng điều hắn muốn biết rõ ràng trước là, quan hệ của đối phương với Thái Hư Huyễn Cảnh, đối phương đã hiểu bao nhiêu về tình huống của mình trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Chuyện này vô cùng quan trọng.
Cho nên, hắn hỏi: "Ngài là?"
Hư Trạch Phủ nghiêm túc nói: "Ta giới thiệu về bản thân mình với ngươi một lần nữa, môn đệ Thái Hư, Hư Trạch Phủ. Mà Thái Hư Phái chúng ta là người đề xướng và người giám sát Thái Hư Huyễn Cảnh"
"Giám sát?" Khương Vọng bắt lấy trọng điểm.
Đề xướng, nói rõ việc tạo dựng Thái Hư Huyễn Cảnh, ban đầu do Thái Hư Phái đề xuất. Giám sát, nói rõ hiện tại Thái Hư Phái vốn có quyền lực với Thái Hư Huyễn Cảnh. Mà Hư Trạch Phủ chỉ nói hai điều này, đã thuyết minh việc sáng tạo Thái Hư Huyễn Cảnh không phải bởi lực lượng của một nhà Thái Hư Phái.
Đây mới là khả năng hợp lý.
Từ rất sớm trước đó, Khương Vọng đã cảm thấy, Thái Hư Huyễn Cảnh có lực ảnh hưởng cực lớn, bao trùm cực xa, lại cực kỳ rộng lớn mênh mông, tuyệt đối không phải một thế lực nào đó có thể một mình trải ra.
Cho dù là Cảnh Quốc tọa trấn Trung Vực, được xưng là mạnh nhất thiên hạ, chẳng lẽ còn có thể nối đại trận nhà mình đến tận địa bàn Tế Quốc?
Mà mấy vạn dặm từ đông đến tây, đại đa số nơi Khương Vọng từng đi đến hiện thời đều có thể tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Đây đâu phải là việc một thế lực có thể làm được?
Cho nên, việc kiến thiết Thái Hư Huyễn Cảnh tất nhiên do rất nhiều thế lực hợp sức. Cảnh, Tề, Tần, Sở, Kinh, Mục... thậm chí cả những tông môn lớn trong thiên hạ chắc hẳn đều tham dự phần nào.
Nếu không thì ai sẽ yên tâm để Thái Hư Huyễn Cảnh trải qua đó?
"Đúng vậy, giám sát." Hư Trạch Phủ vừa cười vừa nói: "Thái Hư Huyễn Cảnh rốt cuộc như thế nào, có được giá trị gì, chắc hẳn ngươi đã có cảm nhận rõ ràng. Mà điều ta muốn nói cho ngươi là, Thái Hư Huyễn Cảnh tuyệt đối công bằng, tuyệt đối công chính, tuyệt đối an toàn. Không ai có thể thực hiện bất cứ ảnh hưởng nào với ngươi thông qua Thái Hư Huyễn Cảnh. Ngươi có thể yên tâm tham dự trong đó, thỏa thích thể hiện thiên phú và tài hoa của ngươi. Mà việc duy nhất Thái Hư Phái chúng ta cần phải làm chính là giữ gìn Thái Hư Huyễn Cảnh tuyệt đối công bằng, tuyệt đối công chính, tuyệt đối an toàn."
Trên gương mặt của y tràn ngập ánh sáng lý tưởng, y giang hai tay ra, giống đang ôm thế giới này: "Lời ấy cùng được chứng kiến bởi tất cả các cường quốc trong thiên hạ: Cảnh, Tề, Tần, Sở, Kinh, Mục... và các thế lực lớn đỉnh cấp Đại La Sơn, Ngọc Kinh Sơn, Bồng Lai Đảo, Tu Di Sơn, Huyền Không Tự, Tam Hình Cung... !"
Cái gọi là tuyệt đối công bằng, tuyệt đối công chính, tuyệt đối an toàn.
Khả năng duy nhất mà Khương Vọng có thể nghĩ tới để thực hiện hai điều trước, chính là tuyệt đối không can thiệp.
Mặt trời là tuyệt đối công bằng.
Ánh sáng cùng độ ấm cho mỗi người đều bình quân, không bởi vì nghèo hèn, hiền, ngu mà thay đổi.
Thậm chí không chỉ là mỗi người.
Một người và một con kiến, một khối đá, đều tắm rửa ánh nắng như nhau.
Tuyệt đối công bằng, cũng tuyệt đối vô tình.
Sưổi ấm cho ngươi là ánh nắng này, dù muốn phơi chết ngươi rồi cũng vẫn là ánh nắng này.
Cho nên đại khái đây chính là nguyên nhân Thái Hư Phái chỉ có thể làm tồn tại là "người giám sát"
Nhưng cái gọi là "Giám sát", thì tiêu chuẩn của sự giám sát này ở đâu?
Thái Hư Huyễn Cảnh trải khắp thiên hạ, tiêu chuẩn giám sát này hơi cao hay hơi thấp đôi chút đều là không gian quyền lực to lớn.
Chỉ cần nghĩ cũng có thể nghĩ được, những thế lực cùng tham dự sáng tạo Thái Hư Huyễn Cảnh kia sẽ tiến hành giám sát.
Nhưng đến nay Thái Hư Huyễn Cảnh chỉ ứng dụng ở quy mô nhỏ, chỉ e cũng bởi vì loại giám sát này rất khó chấp hành, phe thế lực nào cũng không thể hoàn toàn yên tâm.
Giống như ban đầu ở chiến trường Tề Dương, ngay từ đầu cuộc chiến tranh, Thái Hư Huyễn Cảnh đã lập tức bị ngăn cách.
Làm sao có thể yên tâm tuyệt đối được? Trừ khi Thái Hư Huyễn Cảnh do chính Tê Quốc dựng nên, Tề Quốc mới có thể cho phép nó tồn tại trong chiến trường. Nhưng như vậy, thế lực khác lại không thể đồng ý.
Trái lại, "Tuyệt đối an toàn" nghe có vẻ không dễ dàng thực hiện nhất, có những thế lực mà Hư Trạch Phủ vừa liệt kê ra chứng kiến, có ý nghĩa ở ngoài đời thật lại thật sự có thể được cam đoan sự an toàn đến trình độ nào đó.
"Tuyệt đối an toàn này có bao gồm an toàn thông tin của cá nhân ta hay không?" Khương Vọng hỏi.
Đây cũng là vấn đề hắn muốn biết nhất.
Thái Hư Phái hiểu bao nhiêu về hắn? Có biết Nguyệt Thược của hắn được kế thừa từ Tả Quang Liệt hay không? Có biết ban đầu hắn vốn không có tư cách hay không?
Đầu tiên, Hư Trạch Phủ sững sờ, tiếp theo y nói nghiêm túc: "Ta lấy vinh dự cá nhân cam đoan với ngươi, tin tức của ngươi trong Thái Hư Huyễn Cảnh sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, bị bất cứ kẻ nào biết được. Trừ khi chính ngươi chủ động công khai"
"Trên thực tế, ta chỉ có thể biết thứ hạng chiến đấu của ngươi trên Luận Kiếm Đài, biết ngươi thắng được vinh danh tu sĩ Thái Hư Lục Hợp và Đằng Long đệ nhất Thái Hư. Hơn nữa, đến cả tin tức này, ta cũng mới được trao quyền biết được trước khi đến gặp ngươi lần này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad