Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 869: Tây Độ phu nhân

Chương 869: Tây Độ phu nhân
Khi cường giả từ đô thành Húc quốc đến đã là buổi sáng của ngày hôm sau.
Cũng không phải là do đi đường mất nhiều thời gian mà là vì cường giả ở Húc quốc có hạn, mỗi một cường giả đều giữ một vị trí rất quan trọng, điều người sẽ cần phải cân nhắc rất nhiều mặt. Hơn nữa, hai tên thị vệ ở bên này chỉ đột nhiên bị mù, bản thân chuồng thú vẫn chưa bị phá hỏng, cho nên theo phán đoán của Húc quốc thì tình hình cũng không quá khẩn cấp.
"Thị giác của bọn họ đã bị tước đọat, thi thuật giả kia rất mạnh"
Cường giả ở đô thành Húc quốc là một phụ nhân trung niên, khuôn mặt bình thường, nhưng khí chất thì rất già dặn.
Sau khi nhìn về phía tu sĩ Nội Phủ Cảnh đang đóng quân ở đây, bà ta nói thêm: "Không thể chữa được."
Hai tên thị vệ bị mù cả đêm lập tức tuyệt vọng.
Các tu sĩ Nội Phủ Cảnh cũng có cảm giác thỏ chết hồ bi, dù sao nếu như tối hôm qua vị cường giả kia nghĩ chệch đi, rất có thể người bị mù sẽ là hắn ta.
"Tống đại nhân, ai là người thi thuật? Tại sao lại cướp đi thị giác của bọn họ?"
Người phụ nhân trung niên họ Tống cũng không nghĩ ra đó chỉ là tác dụng phụ của việc "mượn tạm" thị giác của Doãn Quan.
Góc độ suy nghĩ về vấn đề chỉ đơn giản là mở rộng từ việc thị giác bị cướp đoạt, cho nên cũng tự nhiên sẽ đi chệch hướng.
"Nó giống như một lời cảnh báo hơn." Phụ nhân trung niên nói.
"Cảnh cáo?" Tu sĩ Nội Phủ Cảnh sửng sốt: "Ý của ngài là..."
Nghĩ đến lời mắng tối hôm qua, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Khi ta vừa bước vào, ta nhận thấy có một nhóm hung thú có dấu hiệu bị cường giả áp chế qua, trong bản năng vẫn còn lại sự sợ hãi, đối phương chắc hẳn cũng là một cường giả Thần Lâm Cảnh" Phụ nhân nói.
Từ "cũng" cho thấy phụ nhân này cũng là một cường giả Thần Lâm Cảnh. Mà trong toàn bộ Húc quốc, cường giả Thần Lâm Cảnh họ Tống chỉ có đúng một người và đó chính là Tây Độ phu nhân Tống Liên.
Sau khi phân tích xong, bà ta lại hỏi tiếp: "Khai Mạch Đan lần này chúng ta không cắt xén số lượng đúng không?"
Vẻ mặt của tu sĩ Nội Phủ Cảnh đầy đau khổ, không nói ra lời.
Làm sao có thể không cắt xén số lượng chứ? Mỗi khi yêu thú được thôi hóa, bọn họ sẽ báo cáo thiếu một chút trong phạm vi hợp lý để có thể để lại nhiều Khai Mạch Đan nhất cho đất nước của mình.
Dù sao thì mỗi viên Khai Mạch Đan cũng chính là một tu sĩ siêu phàm.
"Vậy thì cũng thực sự không còn cách nào khác." Tống Liên thở dài: "Lần thu hoạch này cống nạp hết cho Tề quốc đi"
Bọn họ hiểu lầm việc tối qua Doãn Quan đến thành Tề quốc phái người đến để kiểm tra việc thí điểm thu hoạch Khai Mạch Đan.
Mà việc tước đi thị giác của hai tu sĩ bình thường rõ ràng là một lời cảnh báo từ cường giả Tề quốc đó.
Đối với lời cảnh báo này, Húc quốc nhất định phải có câu trả lời.
Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì người ta mạnh mình yếu mà thôi!
Đảo Huyền Nguyệt là đảo lớn nhất trong các quần đảo gần biển, đồng thời nó cũng là đảo đông người nhất.
Tổng thể có hình dạng như trăng rằm, mặt lồi hướng ra biển, mặt lõm hướng về quần đảo gần biển.
Từ trên cao nhìn xuống, trông như kiểu đang dang hai tay ôm cả quần đảo vậy.
Vì vậy, đảo Huyền Nguyệt còn có một cái tên gọi khác, đó là "Hoài". Hoài trong ôm ấp, cũng là hoài trong hoài niệm.
Dù là Hoài đảo hay đảo Huyền Nguyệt thì tông lâu Điếu Hải Lâu uy danh hiển hách cũng tọa lạc ở chỗ này.
"Vâng trăng sáng trên biển lên cao, đứng ở nơi này có thể phóng tâm mắt đến đường chân trời."
Đây là dòng chữ khắc trên vách đá ở đài Thiên Nhai, cũng bởi vậy mà nơi đây được gọi là đài Thiên Nhai.
Truyền thuyết kể rằng ở đài Thiên Nhai cao nhất trên hòn đảo này, sư tổ sáng lập ra Điếu Hải Lâu, từng một người một cần, câu rồng ở đây!
Đây cũng là nguồn gốc của cái tên Điếu Hải Lâu.
Tất nhiên đối với nhiều người mà nói, đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Chuyện dát vàng cho tổ tiên mình là chuyện hết sức bình thường, thậm chí còn phóng đại hơn nhiều cũng không phải là điều không thể chấp nhận được.
Nhưng nguyên nhân khiến sư tổ sáng lập ra Điếu Hải Lâu không được lịch sử công nhận là do Long tộc đã tuyệt chủng từ cuối thời Trung cổ. Đương nhiên vẫn có những thế lực truyền thừa từ thời Trung cổ đến ngày nay, nhưng nó cũng không bao gồm Điếu Hải Lâu.
Việc cường giả ở Điếu Hải Lâu lên tiếng, ép cường giả ở Tề quốc phải rút lui cũng không phải là một chuyện quá lạ lùng. Thái độ cứng rắn của Điếu Hải Lâu ở quần đảo gần biển cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến Tề quốc có tiến triển chậm chạp ở nơi này.
Nhưng điều này không thể không nói quả thực khiến người khác bất an.
Tề quốc đã trù tính quần đảo gần biển từ rất lâu, dù đã từng bị tất cả các thế lực tông môn ở các quần đảo này chống lại và phải tuyên bố rút lui.
Nhưng sau khi thông thương chợ biển, để những danh môn thế gia đi đầu và dùng các thủ đoạn nhẹ nhàng hơn để trở lại các quần đảo, rồi sau nhiều năm kinh doanh, mọi người không thể không thừa nhận, kết quả kinh doanh của Tề quốc đã khiến nó trở thành một trong ba thế lực lớn nhất có quyền lên tiếng ở các quần đảo gần biển.
Một vài danh môn đỉnh cấp ở Tề quốc, chẳng hạn như Đại Trạch Điền thị, đã bắt đầu hoạt động kinh doanh trên các quần đảo gần biển cách đây rất lâu. Mà con trai thứ tư của gia chủ Trọng Huyền gia hiện tại, Trọng Huyền Minh Hà đã đích thân đến tạo trấn ở quần đảo gần biển. Cách đây không lâu Điền thị và Trọng Huyền thị còn đạt thành giao dịch, nhận được quyền khai thác ở đảo Sùng Giá mười năm...
Tóm lại, đối với các quần đảo ngoài biển, lực ảnh hưởng của Tề quốc là không thể xem nhẹ. Nhưng địa vị lãnh đạo của Điếu Hải Lâu cũng đã ăn sâu bén rễ rồi.
Sự cạnh tranh giữa Tề quốc và Điếu Hải Lâu quả thực khiến cho người ta lo sợ, nghỉ hoặc.
Nhưng với tư cách là tông lâu trưởng lão của Điếu Hải Lâu, Hải Tông Minh lại không hề lo lắng về điều này.
Điếu Hải Lâu và Tế quốc đã giao chiến ngầm không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ là hiếm khi được đặt ra ngoài sáng mà thôi.
Biển khơi nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng đáy biển lại gợn sóng chẳng bao giờ dừng. Mãi cho đến hôm nay, Điếu Hải Lâu vẫn giữ chắc vị trí mạnh nhất trong những quần đảo gần biển thì đã tuyên bố kết quả rồi.
Đúng là Tề quốc cực kỳ hùng mạnh, phóng mắt ra toàn bộ thiên hạ thì ít có thế lực nào có thể sánh được. Nhưng Đông vực mới là gốc rễ của nó, Tề quốc không thể quản lý hoàn toàn các quần đảo gần biển. Trừ khi một ngày nào đó, nó bị lật đổ ở Đông Vực, phải chuyển hướng về những quần đảo gần biển, hoặc là có thể hoàn toàn thống nhất được Đông Vực.
Nhưng ở trên biển, Điếu Hải Lâu lại sợ ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad