Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 905: Đợi đến khi thấy sao và trăng

Chương 905: Đợi đến khi thấy sao và trăng
Dù sao thì Khương An An vẫn còn nhỏ.
Không hề hiểu "tử vong" có ý nghĩa thật sự là gì.
Cô bé biết rằng bọn Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành, Hoàng A Trạm, Đường Đôn đều không còn ở đây, nhưng có lẽ chỉ cho là đi xa đâu đó, sau này sẽ còn trở lại.
Cho nên cô bé vẫn có thể nhắc đến tên của bọn Đường Đôn rất tự nhiên.
Thật sự là Diệp Thanh Vũ không ngờ Khương Vọng còn có "lịch sử" như thế này, cười đến cong mắt: "Vậy ca ca của muội thật sự không nói lý lẽ"
Khương An An hơi ngượng ngùng: "Thật ra cũng không phải."
Tình cờ phàn nàn một vài câu thì có thể, nếu thật sự muốn nghiêm túc nói xấu Khương Vọng, cô bé vẫn không bằng lòng.
Diệp Thanh Vũ cũng không tiếp tục trêu, chỉ nhắc nhở: "Muội nhìn lên trời kìa."
Khương An An vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một luồng hào quang rực rỡ "chíu chíu" xông lên bầu trời.
"Ảmt"
Chợt nổ bùm, hóa thành hoa vũ đầy trời, màu tím xen giữa đỏ, rơi xuống lất phất.
"Pháo hoa!" Khương An An kinh ngạc.
Tiếp theo lại thêm một luồng hào quang nữa xông lên bầu trời, luồng hào quang này mang màu lửa đỏ, bung ra trên trời cao, hình thành một con chim phượng hoàng mỹ lệ, còn vẫy cánh thêm mấy lần mới dần dần tan biến.
Sau phượng hoàng lửa đỏ, trên trời lại nở thêm ngọc thụ, giống như là một mảng rừng cây do ngọc thạch khắc thành có thanh quang lưu chuyển, được người ta mang lên bầu trời, như tiên cảnh lạc xuống phàm trần.
Ngọc thụ tan đi trong chốc lát.
Tiếp sau đó là một con ngựa bay nhảy ra, đạp lên mây ngũ sắc chạy xa.
Cảnh tượng kỳ diệu đến hoa mắt liên tục được khắc họa ra ở trên trời.
Ánh sáng muôn màu, tranh nhau đua sắc.
Khương An An nhìn đến không chớp mắt, vô cùng nhập tâm.
Đang nhìn đến mê mẫn, thì những pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm chợt tan biến, khôi phục dáng vẻ vốn có của nó.
Ngay khi Khương An An cho rằng đã kết thúc, thì lập tức có một hàng chữ sặc sỡ nhiều màu lưu chuyển xông ra chiếu sáng cả bầu trời:
Khương An An đáng yêu nhất thiên hạ!
"A... !" Khương An An xấu hổ che mắt lại.
Nhưng ngón tay lại chẳm chậm mổ ra.
Thế là cô bé nhìn thấy hàng chữ đó lại biến hóa:
Khương An An là muội muội tốt nhất trên thế giới này!
Còn có một bóng dáng mặc áo trắng đứng đón gió, đạp nguyệt đến.
Đó là một bóng dáng vô cùng thân quen!
Khương An An lập tức buông tay xuống, vừa mừng vừa sợ: "Ca!"
Bởi vì xúc động quá mức, nên giọng có hơi vỡ.
"An Anl"
Khương Vọng bay thấp xuống, một tay ôm lấy An An bé nhỏ vào trong lồng ngực.
Ngay cả Diệp Thanh Vũ đứng cạnh bên còn cố ý tránh qua một chút, chừa không gian cho đôi huynh muội lâu ngày không gặp này, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.
Hướng Tiền đứng xa xa ném ánh mắt hâm mộ đến bên này.
Lúc nãy, Khương Vọng với y cùng nhau trốn bên đó để chuẩn bị sự kinh hỉ cho Khương An An.
Những pháo hoa đó đều là Khương Vọng mua sẵn ở Lâm Tri, sản xuất cực kỳ tỉnh xảo, giá thành cũng đắt đỏ vô cùng, gần như là tính giá bằng Đạo Nguyên Thạch.
Lúc này, y đứng cô đơn một mình, nhìn màn huynh muội trùng phùng này từ xa.
Có hơi hâm mộ, ghen tị, cũng có hơi giận dõi, không công bằng.
"Khoe khoang quá chừng!"
Nhưng không biết tại sao khóe mắt có hơi cay.
Y không có người thân, chỉ có duy nhất một người chính là sư phụ.
Nhưng bọn họ chưa từng ôm nhau, sau này lại càng không có cơ hội.
"An An" Khương Vọng ôm lấy An An bé nhỏ, giọng nói hơi nghẹn ngào, vì che giấu sự nghẹn ngào đó, hắn nói: "Hình như muội đã béo ra rồi!"
Khương An An vốn đang yên ổn tựa trong lồng ngực ca ca, chợt ra sức giãy giụa: "Muội đâu có!"
Mặc dù vẫn là trẻ con, nhưng đã vô cùng nhạy cảm với việc béo.
Khương Vọng cười ha ha, trong lòng cảm thấy thật khoái chí.
Mặc Khương An An thoát khỏi lồng ngực, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé.
"Muộn còn nhớ không? Trên nóc nhà ở hẻm Phi Mã, muội muốn thực hiện nguyện vọng gì?" Lúc này, nội tâm Khương Vọng mềm mại đến vô hạn, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng.
Khương An An không nói, chỉ gật đầu thật mạnh.
Thế là Khương Vọng lại ôm lấy cô bé, đạp mạnh chân, đã nhảy lên trời cao!
Trên nóc nhà ấy, Khương Vọng từng đồng ý với An An rằng đợi đến khi đạo thuật có thành tựu, sẽ mang cô bé phi hành.
Việc đã đáp ứng với muội muội, Khương Vọng đều nhớ rõ ràng.
Hứa hẹn ngày trước, hôm nay thực hiện.
Vù vù vùi Đó là tiếng gió do phi hành tốc độ nhanh dẫn đến.
Khương Vọng ôm Khương An An, chỉ chớp mắt đã bay qua một dãy núi, càng bay càng cao.
Mà sao và trăng trên bầu trời, cũng ngày càng đến gần.
Đầy mắt Khương An An đều tràn ngập hưng phấn, la hét không ngừng.
Tháng Mười Một vốn rét lạnh, hơn nữa trên trời lại lạnh đến thấu xương. Nhưng cơ thể Khương Vọng tỏa ra lượng nhiệt ấm áp, vừa đủ bao bọc An An bé nhỏ.
Để cô bé dù trong đêm lạnh cũng không cảm thấy lạnh chút nào.
Với tu vi bây giờ, có thể bay cao đến đâu?
Khương Vọng chưa từng thăm dò cực hạn của mình, hơn nữa đang mang theo An An bay cao, càng không thể mạo hiểm.
Nhưng ít nhất là đến giờ, hắn vẫn còn dư sức.
Hắn cảm thấy có thể cao thêm chút nữa, thêm chút nữa, hoàn thành ước định của bọn họ hoàn mỹ hơn, giống như có thể bù đắp hết những nuối tiếc khi bản thân không cạnh bên An An lâu như vậy.
Tiếng la hét phấn khích của Khương An An đã ngưng được một lúc.
Khương Vọng cúi đầu nhìn cô bé trong lòng ngực: "An An sợ rồi sao?"
Khương An An không nói.
Lúc này, hắn mới phát hiện, An An bé nhỏ của hắn đang khóc.
Vùi đầu trong lồng ngực hắn, cả người đang run lên, nhưng lại nén tiếng khóc thút thít xuống.
"Sao vậy?"
Ruột gan Khương Vọng lập tức rối bởi: "Sao vậy An An? Nói cho ca ca biết đi, không thoải mái sao?"
Hắn vừa nói, vừa vội vàng bay xuống.
"Hu hu hu." Khương An An ôm chặt eo của hắn, gào khóc trên không trung mấy vạn trượng: "Muội cho là huynh không cần muội nữa rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad