Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3228 - Hôm nay không gió mưa (3)



Chương 3228 - Hôm nay không gió mưa (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhóm vũ cơ này, có cần phải giải tán không?
Trong phủ Võ An Hầu, Trọng Huyền Thắng ôm một quyển sổ sách dày, viết viết vẽ vẽ trên đó, tự nói một mình: "Được rồi, ngày khác lập cái linh vị, để các nàng đi ca hát khiêu vũ mỗi ngày, dù sao Vọng ca nhi thích xem."
Dịch Thập Tứ vẫn luôn trầm mặc, cho tới giờ khắc này mới nói: "Hắn không thích xem."
Trọng Huyền Thắng hỏi lại: "Sao nàng biết huynh ấy không thích xem? Huynh ấy không thích sao phải mắc công mang về từ thảo nguyên xa xôi?"
"Vọng ca nhi chỉ thích tu hành." Thập Tứ nói.
"Mặc kệ huynh ấy." Trọng Huyền Thắng nói: "Cứ an bài như vậy, dù sao bây giờ huynh ấy cũng không cãi lời ta được."
Thế là Thập Tứ không nói gì nữa.
"Này." Trọng Huyền Thắng lại nói: "Nàng nói xem, có khi nào bên này chúng ta đang tổ chức tang lễ cho huynh ấy, tốn rất nhiều bạc, huynh ấy lại đột nhiên trở về không? Như vậy quả thực là kinh hãi đến luống cuống ấy chứ?"
"Sẽ trở về? Cũng không thể nói huynh ấy đã chết thật đấy chứ? Không thấy thi thể mà. Bảo Bá Chiêu cũng không thấy thi thể... Phi!"
"Kế Chiêu Nam... Có lẽ có ý, có lẽ vô ý. Nhưng ta sẽ không suy nghĩ tốt thay cho hắn ta. Dựa vào gì mà ta phải nghĩ tốt cho hắn ta? Vương Di Ngô hại nàng, Kế Chiêu Nam hại Khương Vọng. Khoản nợ này ta ghi rồi, chờ xem đi! Chờ xem..."
Hắn ta nói một mình, đi qua đi lại.
Cầm một cây bút lông, trái vẽ phải viết, những khoản mục thường ngày rõ ràng không biết làm sao càng xem càng loạn.
"Cái phủ Võ An Hầu này làm ăn kiểu gì thế, đống sổ sách nát gì thế này!"
Hắn ta bỗng nhiên hất tung đống sổ sách trên bàn lên.
Mấy bước đã ra ngoài, nói với đứa nhóc gầy nhỏ bên ngoài thư phòng kia: "Bảo ngươi đi luyện chữ luyện chữ luyện chữ, nghe thấy không, đó là lời nhắn nhủ của sư phụ ngươi, ngươi cứ lắc lư ở chỗ này của ta làm gì?"
Chử Yêu hơi căng thẳng nhìn Trọng Huyền Thắng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: "Sư phụ... Khi nào trở về?"
"Chết rồi, bị người ta đánh chết, không về nữa." Trọng Huyền Thắng không kiên nhẫn khoát khoát tay: "Lăn đi —— Này! Còn đứng đấy làm gì?"
Chử Yêu vẫn cứ đứng yên ở nơi đó, chỉ là quật cường lắc đầu: "Ta không tin! Sư phụ ta vô địch thiên hạ, chỉ có người đánh chết người khác, không có người khác đánh chết người!"
"Ngươi mới nhìn thấy được bao xa, đã dám nói đến chữ vô địch thiên hạ? Suốt ngày đánh chết cái này đánh chết cái kia, ngươi đánh thắng được ai?" Trọng Huyền Thắng nhấc chân vờ như muốn đạp, thấy Chử Yêu vẫn đứng ở nơi đó bất động, lại tốn sức buông chân ra.
Đưa tay chỉ Chử Yêu nói: "Đã nói đến nước này, hôm nay ta nghiêm túc nói với ngươi, nhóc con. Ngươi là đệ tử thân truyền của Vọng ca nhi, thứ nên đưa cho ngươi một phân cũng sẽ không thiếu. Trước kia sư phụ ngươi đối xử với ngươi thế nào ta sẽ đối xử với ngươi như thế. Nhưng ngươi không nên có tâm tư nào khác. Vọng ca nhi còn có người nhà, gia nghiệp của Vọng ca nhi về sau ta cũng sẽ đưa cho con bé một phần. Nghe rõ chưa?"
Hắn ta vừa nói vừa tức giận: "Này, ngươi méo miệng làm gì? Ngươi còn cảm thấy ủy khuất? Ngại đưa cho ngươi không đủ?"
"Ta không cần gì hết!"
Trước mặt hắn ta, đứa nhóc nhỏ gầy quật cường này đột nhiên chảy nước mắt, khóc lớn tiếng quát lên: "Ta cần sư phụ! Ta cần sư phụ! Ta cần sư phụ!"
Nó vừa khóc la, vừa đạp Trọng Huyền Thắng một cước, sau đó quay người chạy.
"Khương Vọng dạy đồ đệ thế nào vậy?" Trọng Huyền Thắng chỉ chỉ bóng lưng tiểu tử kia, nói với Thập Tứ đang trầm mặc bên cạnh: "Một chút lễ nghĩa cũng không có, y như huynh ấy vậy! Đúng là liều lĩnh gia truyền!"
Thập Tứ không nói lời nào.
Trọng Huyền Thắng chậm rãi, chậm rãi ngồi xuống. Thân hình quá mức mập mạp làm động tác này của hắn ta nhìn cũng không dễ dàng.
Một thân hoa phục, an vị ngay thềm cửa thư phòng.
Thanh âm của hắn ta thấp xuống, có chút ủy khuất nói: "Sao ta lại nói với một đứa bé những thứ này chứ?"
Thập Tứ yên lặng ngồi xuống bên cạnh hắn ta, nhẹ nhàng rúc vào bờ vai hắn ta.
Đường đường là Bác Vọng Hầu ngửa đầu nhìn lên bầu trời: "Gần Hứa đầu trọc, xem huynh có bao nhiêu ngu xuẩn kìa."
Mọi việc trở lại ba ngày trước.
Ngay khi Khương Vọng mang theo thi thể Thiên Hải vương chậm rãi bay về phía bên ngoài Sương Phong Cốc, lúc bay đến gần Kế Chiêu Nam đang giúp hắn đối kháng với làn gió cực lạnh, quả thực hắn chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở bên phía Nhân tộc này.
Bởi vì nơi này là chiến trường chủng tộc, dù là ân oán, phe phái, sự khác biệt quốc gia, thì ở nơi này Nhân tộc phải nên nhất trí đối ngoại mới phải.
Ban đầu ở Mê Giới, đảo chủ Đinh Cảnh Sơn của phù đảo Đinh Mùi thuộc thế lực Dương Cốc đã từng nói với hắn một chuyện —— trên chiến trường chủng tộc, Nhân tộc đều là đồng đội.
Chử Mật thả người nhảy lên cũng là hình tượng hắn không bao giờ có thể quên được.
Cho nên tại chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên, hắn có thể sinh tử tương bác với thiên kiêu Cảnh quốc. Trong Ma Quật thượng cổ tại Ngột Yểm Đô, Triệu Huyền Dương nhận lệnh giết hắn, hắn cũng không chút do dự triệu hoán huyết khôi phản sát.
Mà tại Sương Phong Cốc, hắn cũng có thể kề vai chiến đấu với Thuần Vu Quy.
Lúc này, trong tay hắn còn cầm kiếm, kiếm của hắn vẫn còn ổn định... Không liên quan tới cái khác mà chỉ là bản năng đã trải qua chiến trận.
Thời thời khắc khắc bảo trì tư thế chiến đấu chính là sự kính sợ lớn nhất đối với sinh tử.
Những tiếng reo hò kia cũng khiến hắn không quá kích động, bởi vì từ đầu hắn đã không nghe được cái gì nữa.
Chỉ là trong những gương mặt mỏi mệt mà hưng phấn kia, hắn nhìn thấy một gương mặt rất cuồng nhiệt, rất sùng bái.
Một gương mặt trẻ tuổi.
Một khăc sau, gương mặt này tới gần!
Đột ngột như thế, kinh dị như thế.
Lấy thực lực mà cỗ thân thể này tuyệt không có khả năng có, trong nháy mắt xuyên qua Sương Phong Cốc, vượt qua Kế Chiêu Nam, một quyền đập tới!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad