Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3796

Chương 3796
Đêm dần về khuya, ngoài trời có sương sớm.
Quảng trường được lát bằng Thái Ất Thiên Bạch Ngọc này, dưới ánh trăng càng thêm trắng sáng, cũng bởi vậy mà khiến cho bóng đêm bên ngoài quảng trường càng trở nên đậm màu hơn.
Bóng lưng đã đứng im lặng hồi lâu trước cửa cung, hiện giờ vẫn đang thẳng tắp giữa quảng trường kia, tựa như đang cầu nguyện trong ánh trăng.
Trong bóng tối sâu muộn nơi cung lâu thâm thúy, cung vệ môn mặc giáp đeo kiếm dùng ánh mắt hỏi thăm lẫn nhau, nhưng chẳng ai có thể đưa ra được đáp án khiến người khác tin pục.
Quả thực khó mà hiểu được, đường đường là Võ An Hầu, sao hôm nay lại đến đây đoạt bát cơm của bọn họ.
Mặc dù thủ vệ sẽ được thêm ngân lượng... Nhưng một đại Hầu gia như ngài cũng để ý chút bạc ấy sao?
Sự khó hiểu cùng hiếu kỳ của bọn họ đều được ẩn giấu sau lớp mặt nạ.
Cũng giống như sự tịch mịch cùng sâu thẳm của tòa cung thành cũng đang được giấu kín trong bóng tối.
Mà Khương Vọng cũng không hề để ý đến những thứ này.
Hắn đã nghĩ rất nhiều.
Lúc rời khỏi Mê GIới, đến Lăng Tiêu bí địa, trên đường từ Vân quốc đến Tề quốc... Hắn vẫn luôn suy nghĩ.
Bây giờ hắn cô độc im lặng, ấn kiếm đứng trong đêm dài, thực hiện chức trách của một Kim Qua Võ Sĩ không cho phép bất kỳ một người nào không nên xuất hiện, bất kỳ một chuyện gì không nên xuất hiện, xuất hiện quấy rầy thiên tử trong tối nay.
Trong buổi tối hôm nay, cũng không có bất kỳ chuyện gì quấy rầy hắn nữa.
Dáng vẻ hắn tuấn tú, uy vũ cao ngất.
Từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì cảnh giác, không để sót bất kỳ chi tiết gì.
Hắn im lặng đứng ở nơi đó, đến cả hô hấp cũng đình chỉ, giống như một pho tượng đứng bảo vệ cung thành đã hơn ngàn năm này.
Trong lĩnh vực túc vệ này, hắn làm rất tốt.
Chỉ cần hắn nguyện ý hắn có thể làm bất kỳ một chuyện gì đến vô cùng tốt.
Nhưng có câu nói thế nào nhỉ?
"Chuyện trong thiên hạ khó theo ý nguyện."
Không có ai biết, Đại Tề Võ An Hầu nổi danh khắp thiên hạ, trong một đêm đứng canh giác ở cung thành Đại Tề này, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Những cung môn vệ mặc giáp đeo kiếm chỉ biết là, lúc tia sáng đầu tiên xuất hiện trong cung thành, phá tan đêm dài, bóng lưng như khắc đá kia, mới lần đầu tiên động.
Trên quảng trường Thái Ất Thiên Bạch Ngọc to lớn, vào buổi sáng sớm có một sự tịch mịch trống trải khó nói thành lời.
Toàn bộ ánh sáng dường như đều đã tập trung trên thân Võ An Hầu.
Mà hắn quay người trong nắng sớm, lại một lần nữa chắp tay: "Thần, Khương Vọng! Yết kiến thiên tử!"
Lần này, thiên tử không để cho hắn chờ quá lâu.
Hoặc là nói, nội quan đứng đầu Hàn Lệnh, vốn đã im lặng chờ đợi rất lâu sau cung lầu.
"Tuyên gặp!" Ông ta đi tới, nói.
Khương Vọng yên lặng đi sau lưng Hàn Lệnh, giáp trụ trên thân lại hóa thanh sam, hòa tan một thân túc sát đầy lạnh lẽo.
Vườn ngự uyển sâu thẳm, hành lang khúc chiết.
Chỉ có những cung giáp vệ đứng trang nghiêm hai bên, chẳng có thân ảnh người nào khác.
"Hầu gia đứng một đêm, có suy nghĩ gì?" Thanh âm của Hàn Lệnh truyền đến từ phía trước.
Khương Vọng nói: "Chỉ là chức trách của Kim Qua Võ Sĩ, không có gì đáng để nói."
Hàn Lệnh đi phía trước dẫn đường, bước chân chưa ngừng: "Có một chuyện, ta cảm thấy vẫn nên nói với ngài một chút."
"Mời nói." Khương Vọng lên tiếng.
"Người có thể tùy thời yết kiến bệ hạ, trong toàn bộ Tề quốc cũng không nhiều. Hầu gia có biết không?" Hàn Lệnh hỏi.
"Là vinh hạnh của ta." Khương Vọng nói.
Hàn Lệnh tiếp tục nói: "Mà trong mười năm gần đây, trong số những người có thể tùy thời yết kiến bệ hạ này, bệ hạ nói không muốn gặp, chỉ có hai lần. Hầu gia có biết một lần khác là lúc nào không?"
Khương Vọng lên tiéng: "Còn xin tổng quản chỉ giáo."
Hàn Lệnh sâu kín nói: "Cuối năm ngoái, Kế Chiêu Nam tướng quân đơn độc trở về Lâm Truy, báo tin ngài thất thủ tại Sương Phong Cốc. Trấn quốc đại nguyên soái liền đến gặp thiên tử trước tiên, thiên tử nói... . Không muốn gặp."
Khương Vọng nhất thời trầm mặc.
Đại Tề thiên tử không gặp Đại Tề Quân Thần, hiển nhiên là vì đang giận giữ vì chuyện của Khương Vọng hắn. Là đang muốn Khương Mộng Hùng đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
Quả thực, từ khi nhập Tề đến nay, mỗi một lần hắn tắm máu chiến đấu, là đều đang treo sọ trên mũi kiếm, hăng hái gặt lấy công huân, tự hỏi xứng đáng với những gì hắn nhận được.
Nhưng hắn cũng phải thừa nhận, ân thưởng mà Tề Thiên tử dành cho hắn quả thực không thêm được nữa!
Thiên tử nói không muốn gặp Khương Mộng Hùng, Khương Mộng Hùng đã làm thế nào?
Đích thân đến Yêu giới, đánh vỡ Sương Phong Cốc, tấn công thành Nam Thiên, đại chiến Viên Tiên Đình, quyền giết Huyền Nam Công... Bây giờ còn đang dưỡng thương.
Cho nên Khương Mộng Hùng là Quân Thần Đại Tề, là Trấn quốc đại nguyên soái.
Mà Khương Vọng cũng đang đối mặt với câu nói này thì sao?
Sau khi thủ vệ cung thành suốt đêm, thực hiện chức trách của Kim Qua Võ Sĩ, hắn định làm thế nào?
Thân là người đứng đầu nội quan, là thân tín đã hầu hạ thiên tử lâu ngày, Hàn Lệnh chỉ hi vọng vị Võ An Hầu tuổi trẻ đắc chí này đừng nên quá trẻ tuổi, quá tùy hứng, đừng nên cảm thấy mình đứng ngoài cung cả đêm là chuyện ủy khuất cỡ nào. Cho nên ông ta mới đề cập đến chuyện Khương Mộng Hùng, để Khương Vọng suy nghĩ đến mong đợi của thiên tử.
Nơi tuyên gặp là Đắc Lộc Cung, là nơi thiên tử tu hành.
Bàn Long trụ quấn bệ đá, thềm ngọc sáng mờ như sơn hải.
Thiên tử mặc thường phục, ngồi trên đài cao, như trên chín tầng trời.
Ánh mắt uy nghiêm của ông rơi xuống, tựa như tinh hà rũ xuống, như ánh mặt trời chiếu sáng núi tuyết.
Ông dùng giọng điệu cũng không nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là ôn hòa, lên tiếng: "Võ An Hầu vội vã gặp trẫm, là có chuyện gì muốn tấu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad