Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1098: Hiểu biết

Chương 1098: Hiểu biết
Trong số rất nhiều con cháu của Tiêu Võ, Tiêu Hùng tuổi còn trẻ đã khai mở ba phủ này là người có tiền đồ nhất. Nhưng y lại đã chết trong Trì Vân Sơn.
Vậy thì tất nhiên sự bất mãn của phủ Uy Ninh hầu đối với Thanh Vân Đình là có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, một người ngoài như Khương Vọng còn có thể nghĩ ra điều này, thì người của Thanh Vân Đình chắc chắn cũng nghĩ được. Hoặc có thể nói việc Phong Việt tự mình tới đây, cũng nói không chừng chính là để "chịu nhục" cho phủ Uy Ninh hầu trút giận, để tương lai đỡ phải trả cái giá thảm khốc hơn.
Cuối cùng đoàn người dài đằng đãng cũng đã di chuyển hết trước khi mặt trời lặn, hơn một nửa số người rời đi ngay sau khi tặng thọ lễ, đến cả tư cách ngồi vào chỗ cũng không có.
Thân phận hiện tại của Khương Vọng dù sao cũng là tu sĩ siêu phàm, cũng đã có giao tình với Khê Vân Kiếm Tông từ lâu, vì vậy mới có thể được mời vào trong Hầu phủ, ngồi được một chỗ —— đương nhiên, cũng chỉ là mặt ngoài cùng của tiệc cơ động Phụ trách tiếp đón bọn họ cũng là mấy người quản sự, còn người trong nhà Tiêu gia sẽ không lộ mặt. Thậm chí mấy người quản sự cũng chẳng mấy để tâm.
Khương Vọng tùy ý tìm một nơi ít người mà ngồi, không ai quen biết hắn thì hắn cũng không cần phải quen biết họ.
Không lâu sau, Phong Việt và thiếu niên hung ác nham hiểm kia cũng đi vào sân ngoài dưới sự dẫn dắt của đây tớ Hầu phủ.
Tiêu quản sự vừa nói chuyện với Phong Việt bên ngoài cửa phủ kia, lúc này đang đứng ở cửa sân sắp xếp việc nghênh đón và tiễn khách. Trong mấy người quản sự ở phủ Uy Ninh hầu, Tiêu Phúc gã đứng thứ hai, có thể thay mặt Tiêu phủ xử lý rất nhiều chuyên.
Vì vậy nên Phong Việt của Thanh Vân Đình cũng phải gọi gã một tiếng lão đệ, và gã cũng đủ tự tin để không cần phải nể mặt Phong Việt.
Với một tông môn đứng đầu phủ Thuận An như Thanh Vân Đình, cứ coi như Hầu gia đang cố tình tiếp đón không chu đáo, thì chí ít cũng nên nghênh đón vào trong sân.
Nhưng giờ này phút này, khi Tiêu quản sự liếc nhìn bọn họ, trong lòng bỗng sinh ra một loại buồn bực.
Chủ nhân đã sớm phân phó, nếu người của Thanh Vân Đình có tới, thì không cần phải hòa nhã với họ. Gã có thể tự mình quyết định chừng mực của chuyện đó. Trước đó ở ngoài cửa Hầu phủ, chuyện gã kiên quyết bắt Thanh Vân Đình xếp hàng cùng với đám người vô danh tiểu tốt kia chính là một cách để mỉa mai bọn họ.
Lẽ ra chừng đó là đủ rồi, nhiều hơn nữa thì còn cần phải xem gia chủ định đoạt ra sao. Nhưng cái tên thanh niên không biết tốt xấu của Thanh Vân Đình kia lại dám trừng mắt với gã.
Hay là cho rằng một Thanh Vân Đình nhỏ bé có thể lay động được phủ Uy Ninh hầu? Lỗi lầm mà bọn họ phạm phải còn chưa chuộc, lại đám trách móc thái độ của phủ Ủy Ninh hầu?
"Các ngươi" Tiêu quản sự vì buồn bực trong lòng mà giơ tay chỉ:
"Ngồi đó đi!"
Hướng mà ngón tay gã chỉ chính là bàn mà Khương Vọng ngồi.
Sở dĩ bàn đó ít người là vì không ai muốn ngồi đó cả. Đó là vị trí gần cửa nhất trong cả sân, cũng là vị trí không được coi trọng nhất. Thường cũng là chỗ ngồi của khách mời có địa vị thấp nhất.
Trong số rất nhiều lựa chọn vào lúc này, gã đã chọn cách tương đối khiến Thanh Vân Đình càng khó xử hơn.
Thanh niên có khuôn mặt hung ác nham hiểm của Thanh Vân Đình kia giận tím mặt, hắn ta đã bước lên một bước nhưng lại bị Phong Việt một tay giữ lại.
Trong tình cảnh này mà mặt Phong Việt vẫn mang theo nụ cười.
"Phong Minh, ngồi đi" Ông ta nói.
Thanh niên tên Phong Minh nghiến răng, im lặng đi tới, hùng hổ ngồi xuống bên cạnh Khương Vọng. Đến cả ghế đầu cũng phát ra tiếng kẽo kẹt không thể chịu nổi nặng nề đã làm cho người khác có thể cảm nhận được sự khuất nhục của hắn ta.
Bản thân Phong Việt thì lại chắp tay với Tiêu quản sự, cười ha ha nói: "Khách theo ý chủ, vậy Phong mỗ phải làm phiền rồi."
Người nào không biết chuyện, chỉ sợ còn cho rằng ông ta đang hưởng đãi ngộ khách quý gì đó.
Tiêu quản sự giả vờ tươi cười trả lời: "Đâu có."
"Tiêu lão đệ." Phong Việt nhìn xung quanh, lại đi lên phía trước với vẻ thân mật: "Gia thế của Hầu phủ cao, Phong mỗ không thông lễ nghĩa, có một vài điều cần thỉnh giáo. Không biết có tiện hay không?"
Tiêu Phúc nhìn nhìn ông ta, cũng không nói là được hay không, chỉ quay người đi vào trong.
Phong Việt ném một ánh mắt cảnh cáo cho Phong Minh sau đó liền đi theo sau.
Khương Vọng thản nhiên ngồi, gật đầu với bằng hữu ngồi cạnh mới tới, nhưng chỉ nhận được cái liếc nhìn lạnh lùng của Phong Minh.
Hắn cũng chỉ cười một cái, hoàn toàn không để bụng.
Kế hoạch được tiến hành rất đâu vào đấy, tất cả đều đã nắm trong lòng bàn tay.
Lạc Lối chính là một thần thông vô cùng mạnh, nếu không thì nó cũng sẽ không trở thành chỗ dựa mạnh nhất của một đời hùng chủ kiệt xuất như Trang Thừa Càn.
Nhưng nó cũng có hai điểm hạn chế —— Một là tu vi, hai là hiểu biết.
Tu vi thì rất dễ hiểu, bất kỳ thần thông nào khi đối địch cũng đều bị tu vi của người thi triển và người nhận nó hạn chế. Tam Muội Chân Hỏa của Khương Vọng có mạnh đến đâu cũng không đủ để giúp hắn khiêu chiến với cường giả Thần Lâm. Trừ khi cường giả Thần Lâm đó đứng yên, đồng thời không bố trí chút phòng vệ nào, thì Tam Muội Chân Hỏa mới có khả năng lập công.
Lúc trước, việc giết chết Hải Tông Minh tu vi Ngoại Lâu đỉnh phong nhưng không có thần thông cũng là vì hắn đã tung ra bố cục toàn diện. Hướng Tiền dùng Kiếm Phá Tứ Tượng, niêm phong ánh sao thánh lâu, hắn đã phá Tù Long Tác của lão trước, sau đó dùng Định Phong Châu phá vỡ đạo thuật hộ thân của lão, cuối cùng Tam Muội Chân Hỏa toàn lực phát nổ mới có thể đốt Hải Tông Minh không bố trí chút phòng vệ nào thành tro tàn.
Tu vi của Khương Vọng càng mạnh, tu vi của đối thủ càng yếu thì hắn càng có thể tác động khiến đối phương đưa ra lựa chọn tồi tệ. Ngược lại cũng vậy.
Vì hạn chế của tu vi phổ biến như vậy, nên về bản chất, thì điểm thực sự hạn chế Lạc Lối thần thông, kỳ thực chỉ có "hiểu biết"
Hiểu là nhận thức, biết là những gì mắt nhìn thấy. Có thể phân biệt lý lẽ, phán đoán được những nghi ngờ chưa rõ, là vì có hiểu biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad