Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

1260 Chương 3935

1260 Chương 39351260 Chương 3935
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thông thường mà nói, chỉ cần Vu Chúc không chết thì người đó vẫn mãi là Vu Chúc. Đây là công việc chỉ cần có được nó thì có thể ăn xong chờ chết cả đời” Khánh Hỏa Quan Văn khôi hài giải thích nguyên nhân tại sao cho đến tận bây giờ hắn ta vẫn không thể giải mã được bất kỳ một Thần Văn Sáng Thế nào cả.
Trong tiếng ho khan của Khánh Vương. Hắn ta nói thêm: “Tịnh Thủy Thừa Yên bây giờ vẫn còn sống”
Hai vị Vu Chúc trước sau trong Hỏa Từ thực sự hoàn toàn khác nhau.
Đây là phòng giam của Khánh Hỏa Kỷ Minh, nhưng lại là ổ chó vui vẻ của Khánh Hỏa Quan Văn.
Cha ruột, cha nuôi và thân gia gia của Khánh Hỏa Kỳ Minh đều chết vì Địa Quật, và bản thân y dường như cũng đã thừa kế số mệnh nên chết vì Địa Quật.
Người ở đây đều nói việc y nhảy xuống U Thiên là một chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng Khương Vọng cảm thấy đây là một kết cục đã được định sẵn. Sự hèn nhát là sự phản kháng của Khánh Hỏa Kỳ Minh, nhưng y lại không thể thay đổi được kết cục cuối cùng.
“Xin Dư Vương hãy ban hiệu lệnh triệu vị tiền bối này đến vương đô, bàn lại kế hoạch chống lại Diệt Thế Ma Long” Khương Vọng nhìn Khánh Vương nói.
Khánh Vương đương nhiên đáp ứng: “Lâm Xuyên tiên sinh cho vời, hắn ta há có lý do nào để từ chối được?”
Điểm đến tiếp theo sau Hỏa Từ là Vô Chi Địa Quat nếu vương không gặp nguy hiểm, thì Khánh Vương sẽ không đi theo. Nhưng trước đó, Khương Vọng phải gặp nữ nhỉ của Khứ Hỏa Ngọc Linh một lần.
Nhóm du khách đến từ thanh không, vẫn ở lại trong phủ tướng quân của Khánh Hỏa Nguyên Thần.
Trong một viện tử tương đối rộng rãi, Khương Vọng nhìn thấy người khuê nữ tiện nghỉ của cửu hoàng tử Đại Tê Khương Vô Tà —— vóc người khoảng tám đến chín tuổi và có chiều cao tương đương với Khương An An. Nữ hài ngồi trên ghế, dưới lớp váy ngắn trống không, trên mặt cũng đeo một tấm mặt nạ Vu Chúc vô cùng khoa trương.
“Lâm Xuyên thúc thúc khỏe” Nữ hài cất tiếng chào hỏi trước, cực kỳ lễ phép: “Ta là Tật Hỏa Dục Tú, xin lỗi vì đã làm phiền ngài một khoảng thời gian”
Tịnh Lễ, Hí Mệnh, Liên Ngọc Thiền và Bạch Ngọc Hà đã tản đi làm việc. Trong viện tử chỉ còn Lâm Tiện đang cắm đầu luyện đao.
Lúc Tật Hỏa Dục Tú gọi hắn là Lâm Xuyên thúc thúc, y cũng không ngẩng đầu lên. Tên tiểu tử này bây giờ không tò mò về bất cứ điều gì ngoại trừ việc tu hành, tất nhiên y vẫn cực kỳ nghe lời, sai y làm gì thì y sẽ làm cái đó.
Tiếng 'thúc thúc này cũng là một trải nghiệm tương đối mới lạ đối với Khương Vọng, thời gian cứ thế trôi qua, những hài tử xa lạ giờ đã không còn gọi hắn là đại ca ca nữa rồi.
“Ngươi cũng là Vu Chúc à?” Khương Vọng hỏi.
“Không phải, ta muốn trở thành Vu Chúc” Tật Hỏa Dục Tú vừa nói, vừa đặt tay lên mặt nạ: “Lần đầu tiên gặp mặt, ta nên thể hiện sự chân thành của mình”
Nàng ta có một loại thành thục không phù hợp với tuổi tác, chiếc mặt nạ được tháo xuống, để lộ ra một gương mặt có thể gọi là gập ghênh, sống mũi sụp xuống đôi môi sưng tấy, hai tròng mắt tựa như chứa một loại thâm cừu đại hận nào đó, mà chúng còn đang liều mạng chạy ra bên ngoài.
Đây là một gương mặt xấu xí đến mức có thể khiến người ta gặp ác mộng, nhưng nàng ta lại mỉm cười đeo mặt nạ lên lại.
Nụ cười chính là một tấm mặt nạ khác của nàng ta.
“Mẫu thân ta sinh ta ra trong một thời khắc vô cùng quan trọng. Để tranh giành ngôi vị, bà ta đã không chờ đợi ngày sinh nở mà phong ấn bào thai bằng bí pháp. Nhưng cuộc chiến kéo dài hơn bà ta dự trù...cho nên ta mới sinh ra trong hình dáng như vậy. Không có chân, dáng dấp xấu xí” Thanh âm của Tật Hỏa Dục Tú vô cùng bình tĩnh, tựa như đang thuật lại cầu chuyện của một người khác. Khương Vọng không hề an ủi giả tạo, nói gì mà thật ra nàng ta rất xinh đẹp, nói gì mà thân thể không lành lặn cũng không sao cả, càng không đề cập đến việc mẫu thân của nàng ta có yêu nàng ta hay không, hắn chỉ nói: “Vu Chúc không dễ làm như vậy, nếu ngươi muốn thì phải thật chăm chỉ mới được."
Nữ hài nhỏ bé ngồi trên ghế dựa, phần lớn thời gian đều quái dị y như tấm mặt nạ khoa trương kia: “Đương nhiên rồi!”
Khương Vọng vốn định gặp mặt sẽ đi luôn, vứt đứa con chồng trước mà Tật Hỏa Ngọc Linh đưa tới này cho Lâm Tiện chiếu cố, nhưng lại đổi chủ ý nói: “Bây giờ ta phải tới Vô Chi Địa Quật một chuyến, Vu Chúc tương lai này có muốn đi theo quan sát tinh thú một chút hay không?”
“Có được không?”Thanh âm của Tat Hỏa Dục Tú nhảy vọt.
“Dĩ nhiên” Khương Vọng đạp không bước đi, Tat Hỏa Dục Tú và cả cái ghế dựa của nàng ta cũng lơ lửng giữa không trong, được bao bọc trong làn gió ấm áp, đi theo phía sau lưng Khương Vọng.
Tật Hỏa Dục Tú cũng không hoảng hốt, còn vẫy vẫy tay với Lâm Tiện: “Ta đi đây, thúc thúc chẻ củi!”
Lâm Tiện sửng sốt một lát, kiệm chữ như vàng nói: “Được.”
“Lâm Xuyên thúc tu luyện Phong Chi Đồ Đằng sao?” Trên đường đi, Tật Hỏa Dục Tú có chút hiếu kỳ hồi.
“Hệ thống tu hành của chúng ta không giống nhau." Khương Vọng nói: “Ngũ hành đều có thể khống chế được”
“Lâm Xuyên thúc rất vội sao?” Tật Hỏa Dục Tú lại hỏi.
Sự vội vàng được phản ánh qua phương diện tốc độ.
Hai người bay quá nhanh, đến nỗi nhà cửa, công trình dưới chân gần như bị kéo dài thành một đường mờ ảo, không thể nhìn thấy gì rõ ràng.
“Sao thế, có chỗ nào khó chịu à?”
“Không có, ta chỉ hỏi một chút thôi.”
“Đại địch trước mắt, thúc thúc không thể không gấp được” Gấp thì vẫn gấp, nhưng nếu đã nói chuyện phiếm, Khương Vọng cũng thuận tiện thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân một chút: “Mối quan hệ của ngươi với Khương Vô Tà như thế nào?”
“Rất tốt a” Tật Hỏa Dục Tú nói: “Trước đây ta còn khó nhìn hơn cơ, nhưng nhờ Vô Tà thúc chữa trị trong thời gian dài, từ một người xấu xí nhìn còn muốn phát ói, biến thành một người xấu xí chỉ khiến người khác chán ghét thôi”
Sự điểm tĩnh của nàng ta có thể khiến người khác bỏ qua tuổi tác thật sự của nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad