Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1841: Nguồn Gốc Của Vạn Ác (2)

Chương 1841: Nguồn Gốc Của Vạn Ác (2)
Một khắc sau lời mời của không gian Tinh Hà đã xuất hiện.
Sau khi Khương Vọng tiếp nhận lời mời, người đã ngay lập tức xuất hiện ở bên trong đình Tinh Hà.
Tên Chân béo này ngồi bên trong đình Tinh Hà của hắn ta, trông hoàn toàn không có dáng vẻ vội vàng nóng nảy như ở trên thư tín, ngược lại liếc xéo mắt, nhìn Khương Vọng mấy lần.
“Ta thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc thì phải là đầu óc như thế nào, mới có thể rời khỏi biên giới quốc gia ngay trong lúc đang thay bệ hạ xử lý vụ án. Khương Thanh Tử à.”
Hắn ta khoa trương lắc lắc đầu: “Huynh quả thực để cho ta phải mở rộng tầm mắt rồi!”
Trong lúc Khương Vọng ra khỏi quốc gia truy bắt tội phạm bị mất tích, sinh tử không rõ. Các tin tức tiêu cực liên tục truyền về làm xôn xao dư luận. Hai vị thanh bài cấp bậc Thần Lâm đều đã bị tiếp nhận thẩm vấn ở Bắc Nhai. Mà Khương Vọng thì làm sao cũng không thể liên lạc được...
Cho dù là thông minh như hắn ta cũng cảm thấy nóng giận bất an. Đối với một người bình tĩnh cơ trí như hắn ta thì những cảm xúc này chính là một biểu hiện của sự mất kiểm soát.
Nhìn thấy bản thể của Khương Vọng lúc này làm cho hắn ta cảm thấy có chút thẹn quá hóa giận.
“Những chuyện đã xảy ra rồi thì không cần phải nhắc lại làm gì, hoàn toàn vô dụng mà!” Khương Vọng phất phất tay, sau đó thoải mái hỏi: “Sao nào? Tưởng ta chết rồi hả?”
“Ha ha.” Trọng Huyền Thắng ngồi xuống, cười lạnh hai tiếng nói: “Ta chỉ cần dùng một cọng tóc cũng có thể nghĩ tới, bày ra cục diện như thế thì chắc chắn không phải để giết huynh. Chỉ cần có thể đảm đương được hậu quả thì giết huynh không cần phải phức tạp như thế! Vả lại huynh lại dễ lừa như thế nữa chứ!”
Khương Vọng tự động xem nhẹ câu nói cuối cùng kia. Trong lòng nghĩ thầm, hóa ra huynh không phải sử dụng thịt mỡ, mà sử dụng tóc để trợ giúp suy nghĩ à?Con đường phía trước của Hứa trán cao không đơn độc rồi!
Hắn cũng ngồi xuống theo Trọng Huyền Thắng, không có ý tốt nói: “Vậy huynh sử dụng cọng tóc để phân tích giúp ta một chút, xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Trọng Huyền Thắng cả người mang đầy cảm giác ưu việt về tri thức, hưởng thụ sự sùng bái từ ánh mắt của Khương Vọng.( Kỳ thực chỉ tự hắn ta cho là như vậy)
Hắn ta lùi thân về phía sau một chút, để bản thân ngồi dựa vào ghế thoải mái hơn một chút, nói: “Bắt đầu nói từ lúc huynh và Lâm Hữu Tà đến thành Chiếu Hành đi.”
Khương Vọng cười nhẹ nói: “Nhưng ta cảm thấy trước tiên chúng ta nên nói về Dư Bắc Đấu.”
“Dư Bắc Đấu?” Trọng Huyền Thắng day nhẹ cái trán một chút, rốt cuộc thì hắn ta không thể tiếp tục duy trì vẻ mặt ung dung nữa: “Cái này quả thực có chút ý tứ vụ lí khán hoa.”
*vụ lí khán hoa: thành ngữ, nhìn hoa trong sương mù, ý chỉ một sự việc mông lung, không rõ ràng.
Lúc này, Khương Vọng liền nói lại một lần kỹ càng tỉ mỉ chuyện mà hắn đã trải qua bắt đầu từ khi hắn rời khỏi phủ, từ lúc hắn gặp được Dư Bắc Đấu ở trên đường.
Hắn biết rõ xét về mặt trí tuệ, thì Trọng Huyền Thắng hơn hắn rất nhiều, nên hắn căn bản không thêm bất kỳ một cảm xúc cá nhân nào vào, chỉ đơn giản là trần thuật lại câu chuyện một lần từ đầu đến cuối.
Trọng Huyền Thắng yên lặng lắng nghe, sau đó nói: “Ta phát hiện ra chỗ thứ nhất khá có ý tứ.”
Khương Vọng cực kỳ kiểu cách nói: “Nói ta nghe thử xem.”
Trọng Huyền Thắng trả lời: “Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu không hề nói láo chút nào về những chuyện trải qua cùng với với huynh.”
Trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó Khương Vọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trọng Huyền Thắng nghĩ ngợi một lát rồi nói: “À, ta quên mất không nói với huynh cái tiền đề. Bây giờ Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu ở Bắc Nha sắp cắn nhau đến chết rồi, cả hai đều đồng thời tố đối phương chính là kẻ bán nước.”
Khương Vọng nhăn nhăn mày nói: “Huynh nói rõ ràng hơn một chút đi.”
Rõ ràng Trọng Huyền Thắng cũng đã quá quen rồi, hắn ta thở dài một hơi sau đó nói: “Nói rõ ra là, cả hai người bọn họ có khả năng đều đã biết là huynh sẽ không chết, cho nên nếu có nói dối thì lời nói dối ấy sớm muộn cũng bị vạch trần. Nếu không, lấy cấp bậc bổ đầu cực cao của hai người bọn họ thì còn đầy chỗ để bọn họ có thể hạ lưỡi câu với đối phương, cần gì phải lựa cách này.”
Khương Vọng im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Ta có thể hiểu như thế này không, Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu đều biết rằng cái người thần bí truy sát ta đó chắc chắn sẽ không giết chết ta? Vì thế có thể nói, cả hai người bọn họ đều có quen biết người thần bí này?”
Trọng Huyền Thắng nhìn hắn một cái: “Xem ra cái người đuổi giết huynh ấy, để lại cho huynh một ấn tượng khá sâu sắc nhỉ?”
Vừa rồi khi Khương Vọng thuật lại câu chuyện mà hắn trải qua, hắn gần như chỉ dùng có mấy câu để miêu tả quá trình bị đuổi giết, nhưng lại đặc biệt nhấn mạnh những đặc điểm ẩn giấu của người thần bí kia.
Giờ phút này giọng nói của hắn cũng lạnh nhạt đi: “Cũng xem như là khá ấn tượng.”
Trọng Huyền Thắng lúc này mới trả lời: “Chưa chắc đã là quen biết. Nhưng với tính cách, tác phong của hai người bọn họ thì chắc là cũng có hiểu biết qua đấy.”
“Bởi vậy cả hai người này đều có vấn đề?” Khương Vọng hỏi.
“Nửa là người, nửa là việc. Nhưng đối với chúng ta mà nói thì chính là như vậy rồi.” Trọng Huyền Thắng trả lời.
Khương Vọng hỏi tiếp: “Rốt cuộc thì bọn họ muốn làm cái gì vậy? Không phải ta coi nhẹ chính mình đâu, nhưng cho dù ta là thiên hạ đệ nhất thiên kiêu, thì cũng chỉ mới đạt tới Nội Phủ Cảnh. Có cần thiết phải điều động lực lượng, phí nhiều công sức như vậy sao?”
“Trước lúc này...” Trọng Huyền Thắng nhìn hắn, cười nói: “Huynh chắc không biết được tình hình bây giờ của thành Lâm Tri đâu nhỉ?”
Khương Vọng trợn trắng mắt nhìn hắn ta: “Ta đi đâu để biết được mấy thứ đó? Bây giờ trong phạm vi tầm nhìn của ta, chỉ có một con chó!”
Mí mắt Trọng Huyền Thắng giật giật vài cái, không hiểu sao nhưng hắn ta lại cảm giác như đang bị nhục mạ vậy.
Nhưng hắn ta cũng không muốn tính toán với kẻ lỗ mãng vừa mới trải qua thập tử nhất sinh này làm gì, bèn cười hì hì, kể lại toàn bộ những lời đồn đại được truyền trong thành Lâm Tri mấy ngày nay cho Khương Vọng nghe một lần, hắn còn thuật lại những lời bình luận của mấy người tạp vụ, hoàn toàn vẽ ra hoàn cảnh dư luận trong thành Lâm Tri bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad