Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2028: Chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên

Chương 2028: Chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên
Thân thể tuyệt đẹp cuộn tròn trên giường, tựa như đang ngủ mơ, vẫn còn đang chịu đựng một loại đau đớn nào đó.
Thanh niên trẻ tuổi chậm rãi đi tới, đưa tay phải ra...
Ầm!
Còn chưa kịp phản ứng, cả người đều ngã rầm trên đất. Lục phủ ngũ tạng tan ra thành từng mảnh.
Đạo nguyên trong cơ thể tan rã, cổ cũng bị hai ngón tay bóp chặt.
Khuôn mặt thanh niên nhanh chóng đỏ lên, hai mắt trợn to, nhìn về phía cô gái đeo mặt nạ Vô Diện đang đè trên người mình.
"Yến... Yến..."
Yết Diện Nhân Ma liếc nhìn đống bình lọ rơi tán loạn trên mặt đất, cũng thấy đều là thuốc trị thương, thế là buông lỏng ngón tay ra, thế nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo: "Ngươi muốn làm gì?"
"Có vẻ như... ngươi bị thương rất nặng." Thanh niên trẻ tuổi nói, trong giọng nói lộ ra vẻ khẩn trương và lo lắng: "Ta muốn... giúp."
"Tiểu phế vật." Yết Diện Nhân Ma cười xùy, đứng dậy, đi trở lại giường, nói với giọng trêu ghẹo: "Ngươi có thể giúp ta cái gì chứ?"
Lương Cửu, đã từng là đệ tử của Thanh Vân Đình của Ung quốc, vẫn nằm yên trên mặt đất, chưa thể thoát khỏi cảm giác sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
Yến Tử ngồi lại giường, dáng người yểu điệu tạo thành một đường cong nổi bật. Đưa tay vẩy mái tóc dài, đồng thời còn lau đi mồ hôi bên cổ, âm thầm thu hồi tay ngọc, đặt lên gối.
Giọng điệu dịu dàng, nói: "Đồ ngốc, còn nằm ở đó làm cái gì?"
Lương Cửu giật mình bò dậy, bước chân lảo đảo đá trúng những chiếc bình trên mặt đất, phát ra những tiếng leng keng, vội vã dừng lại không dám bước tiếp.
"Làm gì vậy?" Yến Tử quở mắng: "Ngươi sợ ta sao?"
"Không, không. Ta thích... thích." Lương Cửu vội vã đi tới, run rẩy bò lên người Yến Tử.
Y đưa tay muốn tháo thút thắt tại cổ áo, thế nhưng làm nửa ngày cũng không thể cởi bỏ, mu bàn tay lại còn đụng phải chiếc mặt nạ không có ngũ quan kia nữa.
"Bốp!"
Yến Tử tát tới, đánh bay y đi, làm cho y lăn lộn trên mặt đất vài vòng.
"Thật mất hứng!"
Trong giọng nói lạnh lùng bao hàm tức giận: "Người khác hai mấy tuổi đã phong quang vô hạn, ngươi hai mươi mấy tuổi lại giống một con chó! Làm chó cũng còn không làm được, tay chân vụng về!"
Lương Cửu lăn vài vòng trên đất một cách thảm hại, vừa dừng lại đã vội vã xoay người quỳ xuống, cúi thấp đầu.
Y không biết tại sao mình lại bị tát.
Y cũng không biết người khác mà Yến Tử nói là ai, càng không biết nàng ta cũng nói sai, cái tên Khương Vọng kia vẫn còn chưa tới hai mươi tuổi nữa.
Y chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, co ro như người đã mất đi tinh khí thần, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
"Aiz..." Yến Tử thở dài, tựa như vừa mềm lòng, đứng dậy đi tới trước mặt Lương Cửu, chậm rãi ngồi xuống, làn gió thơm thổi qua chóp mũi của y, tay ngọc xoa đầu y: "Tỷ tỷ thực sự thích ngươi, thật sự muốn ngươi trở nên tốt lên, thế nhưng ngươi cứ vậy, làm sao ở bên người tỷ tỷ được? Mỗi ngày tỷ tỷ đều đang dạy ngươi, mỗi ngày đều đang dạy ngươi, ngươi có thể cố gắng hơn nữa được không?"
Lương Cửu vừa sợ hãi lại thẹn lại hốt hoảng, phát ra giọng mũi như chó con vậy: "Ừ."
Yến Tử đưa tay, ôm y vào trong ngực.
Hai người dựa sát vào nhau, đều cảm nhận được sự ấm áp mà cả song phương đều cần.
Phảng phất cũng là tình yêu.
...
...
Chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên, tụ tập đại quân của hai nước Tượng - Húc.
Đại tướng lĩnh quân của Tượng quốc, là Liên Kính Chi – người được xem là cây cột chống trời của Tượng quốc. Còn người lĩnh quân của Húc quốc, chính là Binh mã Đại nguyên soái Phương Hựu.
Hai vị này đều là danh tướng đương thời, cũng là đại gia binh pháp tốt nhất của cả hai nước này.
Thế nhưng người sáng suốt đều hiểu, thắng bại của trận chiến tranh này cũng không phải do bọn họ quyết định.
Tác dụng chân chính của hai vị danh tướng đương đại này, kỳ thật chỉ là danh tiếng của họ mà thôi. Để người trong nước tin tưởng, đại quân hai nước Tượng - Húc, là vì lợi ích quốc gia mà chiến.
Trên khắp chiến trường này, đều là thiên kiêu trẻ tuổi của Tề - Cảnh, cùng với thiên kiêu những nước phụ thuộc và thuộc địa của riêng mình, chiến trường này là nơi kiểm nghiệm chất lượng những thiên kiêu trên.
Lâm Tiện chính là đệ nhất thiên kiêu của Dung quốc, ở trong nước được hưởng đãi ngộ rất cao, thế nhưng nếu xét trên toàn bộ Tinh Nguyệt Nguyên này thì thật không nổi bật.
Bảo Bá Chiêu, Triêu Vũ, Tạ Hoài An, Vương Di Ngô, Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Điền Thường, Văn Liên Mục, Cao Triết...
Chỉ xét thế hệ trẻ tuổi của Tề quốc lên chiến trường, cũng là nhân tài đông đúc, chói sáng nổi bật, căn bản không nhường cho những thiên kiêu trong những tiểu quốc tại Đông Vực có cơ hội tỏa sáng.
Dung quốc vi sử dụng kế vặt tại Hoàng Hà Hội, vậy nên khi lên Tinh Nguyệt Nguyên sẽ bị dằn mặt, cũng là chuyện có thể dễ dàng đón được.
Cho nên từ khi Lâm Tiện tới Tinh Nguyệt Nguyên, vẫn luôn ít xuất hiện, không có điều lệnh, tuyệt đối không ra ngoài doanh trướng.
Thế nhưng dù là vậy, có một vài việc vẫn không thể tránh khỏi.
Sau khi tham nghị trong quân kết thúc, hầu như Phương Hựu vừa mới tuyên bố tan cuộc, Lâm Tiện cũng chuẩn bị khiêm tốn đứng dậy rời khỏi, đi về phía doanh địa của mình.
Thế nhưng đi được vài bước, lại có một bóng người lóe lên, một thanh niên vóc dáng cao lớn, đã ngăn trước mặt y.
Người này mũi rộng mắt to, quần áo phú quý, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ánh mắt liếc xuống, thể hiện rõ sự kiêu ngạo mắt cao hơn đầu.
"Ngươi là Lâm Tiện đúng không?" Người này hỏi.
Lâm Tiện vẫn rất bình tĩnh, gật đầu chào hỏi: "Xin chào Cao Triết Cao công tử."
Cao Triết cao hơn y gần nửa đầu, hơi cúi xuống nhìn y với vẻ hăng hái, dáng vẻ thong dong như mèo đùa chuột vậy: "Ngươi biết ta?"
Đối mặt với người thừa kế Cao thị Tĩnh Hải này, Lâm Tiện cũng rất khiêm nhượng: "Tiểu quốc không dám bất kính với đại quốc, thanh danh của các thiên kiêu Tề địa, Lâm Tiện vẫn phải biết."
"A ha?" Cao Triết liếc nhìn xung quanh, cười nói: "Phong thái của người này, khác với lời đồn quá mà!"
Yến Phủ cách đó không xa lên tiếng nói: "Cao huynh, ở nơi đó làm gì vậy? Ta vẫn còn một môn đạo thuật muốn thảo luận với ngươi nữa đây, chúng ta đi tới doanh địa của ta tâm sự đi!"
"Này, không vội, một chút thời gian mà thôi." Cao Triết xua tay chặn lại, cũng không chịu thuận theo Yến Phủ nói đỡ, vẫn nhìn Lâm Tiện nói: "Nghe người trong nước các ngươi nói, sau khi Khương Vọng mất tích, Lâm Tiện ngươi chính là Đệ nhất Nội Phủ của Đông Vực?"
Rõ ràng, Cao Triết muốn gây sự.
Mấy người Vương Di Ngô, Văn Liên Mục đi ngang qua, cũng dừng bước lại nhìn xem.
Trọng Huyền Thắng và Lý Long Xuyên lại ở một bên khác, cũng không nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad