Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1319: Thử

Chương 1319: Thử
Gã và tiểu đội chiến đấu kia của Ngư Vạn Cốc lấy chín vây một lại bị một tu sĩ Nội Phủ thần thông giết tới gần như toàn quân bị diệt, chuyện này sớm đã truyền khắp các Hải sào lớn ở khu vực Đinh Mùi. Không ít Hải tộc đều đang âm thầm cười nhạo bọn họ, nhưng bởi vì thực lực và thân phận của gã nên những kẻ dám phơi bày sự xem thường này ra ngoài ánh sáng thật đúng là số ít.
Bản thân Ngư Tự Khánh có tương lai Vương Tước đầy hứa hẹn, đương nhiên sẽ không quá để ý thân phận hậu duệ Chân Vương của gã.
Thủy Ưng Vanh nhịn không được nói: "Ngư huynh không thể khinh địch, đó là cường giả Nhân tộc có thiên tư như Kiêu Mệnh.
Ta thấy chúng ta vẫn nên đề phòng thì hơn, chờ những huynh đệ phía sau đuổi tới rồi hẵng bàn tới cái khác"
Đối với lời này, thực ra trong lòng Ngư Tự Khánh cũng không quá tin tưởng. Loại thiên kiêu Kiêu Mệnh kia bao nhiêu năm mới ra được một cái kia chứ? Nhưng gã không thể phản bác, bởi vì Bạch Tượng Vương đã xác định tính chất của chuyện này, gã mà phản bác thì chính là đánh vào mặt của Bạch Tượng Vương.
"Có thể sánh ngang với Kiêu Mệnh thì đã sao?" Ngư Tự Khánh lạnh lùng nói: "Cho dù có là Kiêu Mệnh thì lúc ở cấp Chiến Tướng hắn cũng không thể làm gì được ta!"
Gã dời tầm mắt lên trên Giới hà, thậm chí không hề che giấu sự coi thường của mình: "Ngươi tự mình điều dưỡng cho tốt đi!
Chiến lực vốn đã không được, nếu không dưỡng trạng thái cho tốt thì cũng sẽ bị thuấn sát, nếu vậy ta biết phải bàn giao lại cho Dực Vương thế nào đây?"
Dực Vương chính là vị lão tổ Chân Vương của Thủy Ưng Vanh.
Lời này không thể nghi ngờ chính là tát thẳng vào mặt, là đòn đánh trả ác liệt mà Ngư Tự Khánh dám can đảm thể hiện ra sự bất mãn với gã.
Thủy Ưng Vanh cắn chặt răng, cuối cùng không nói tiếng nào khoanh chân ngồi xuống, ở tại chỗ điều tức.
Không phải là gã không có nghĩ tới, nhưng đây là lần đầu tiên gã sâu sắc cảm nhận được... trận chiến lấy chín vây một lần ấy đã trở thành sỉ nhục cả đời của gã.
Cho dù là bất kỳ ai đều có thể mang chuyện này ra đâm gã bị thương!
Thủy Ưng Vanh vừa mới ngồi xuống bắt đầu điều tức, vận sức được một nửa bất chợt nghe tiếng thủy triều dâng lên.
Tiếng thủy triều dâng lên trùng trùng điệp điệp, Khương Vọng từ giữa nhảy ra hét to một tiếng: "Ai chặn ta kẻ đó chết!"
Gã hoảng sợ nhìn lại nhưng chỉ thấy một thiếu niên thanh tú, chân đạp lên sóng lửa vô tận, dùng hết tốc độ lao tới.
"Chờ ngươi đã lâu!" Ngư Tự Khánh hừ lạnh một tiếng, bước thẳng từng bước đi ra, tiến lên nghênh đón.
Thủy Ưng Vanh há mồm muốn la lên: đó chỉ là ảo ảnh! Nhưng lời nói tới bên miệng lại nuốt xuống.
Nếu để cho Ngư Tự Khánh dễ dàng giải quyết Khương Vọng, vậy chẳng phải Thủy Ưng Vanh gã sẽ càng lộ vẻ không có năng lực ư?
Vì thế gã chỉ đứng dậy, bày ra tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể hỗ trợ chiến đấu.
Khương Vọng cố ý khống chế ảo ảnh, thi triển Bát âm Phần Hải mà hắn từng thi triển ra ở trước mặt Thủy Ưng Vanh, chẳng qua lại lo lắng Thủy Ưng Vanh trước đó đã từng thấy qua sẽ phát hiện ra đầu tiên.
Không ngờ mặc dù Thủy Ưng Vanh nhìn thấu nhưng lại không hề hé răng.
Ngư Tự Khánh vô cùng khí phách đã tiến lên đón.
Năm ngón tay quặp lại tạo thành thế chụp, xung đột trực diện với ảo ảnh mà Thận Vương Châu tạo ra.
Trong lúc này, lại có một Khương Vọng khác tung kiếm lao ra, như bão tố bắn tới một khúc sông Giới Hà khác, xem ra là chơi chiêu giương đông kích tây.
Mắt thấy móng trái của Ngư Tự Khánh ép xuống, ảo ảnh do Thận Vương Châu tạo ra lập tức vỡ nát. Tay phải gã cũng hóa thành trảo, vạch thẳng tới trước người một cái, thế nhưng trước người gã cái gì cũng không có, giống như là đánh vào không khí.
Chỉ là trên người Khương Vọng đang tung kiếm lao tới Giới Hà phía trước đột nhiên xuất hiện năm cái khe nứt, trực tiếp vỡ nát!
Không thấy máu thịt, lại là một cái ảo ảnh.
"Hả?" Ngư Tự Khánh giật mình thốt lên, nhưng vẫn nhàn nhã liếc mắt nhìn Thủy Ưng Vanh một chút: "Tên này tinh thông huyễn thuật à? Cái ảo ảnh phân thân vừa nãy, ta vậy mà nhìn không ra một chút vấn đề nào."
Thì ra gã đã sớm nhìn thấu ảo ảnh của Thận Vương Châu, chỉ là tương kế tựu kế, dụ Khương Vọng đi ra để giết. Chẳng qua ảo ảnh phân thân của Hồng Trang Kính lại làm cho gã tin là thật, đến nỗi xuất ra sát chiêu.
So với sự ngạc nhiên của Ngư Tự Khánh, Khương Vọng lại càng cảm thấy khiếp sợ trong lòng.
Vừa rồi... Đây là thủ đoạn gì vậy?
Ngưởi ở bên này sao lại công tới bên kia?
Khoảng cách đối với Ngư Tự Khánh mà nói dường như đã mất đi ý nghĩa!
Quả thực là xuất quỷ nhập thần.
Khương Vọng ở bên ngoài cách hai mươi dặm, hết sức cẩn thận dịch chuyển ra xa.
Một chiêu vừa rồi cũng không phải là giương đông kích tây mà là đánh cỏ động rắn, chính là muốn nhìn thử một chút thủ đoạn của Ngư Tự Khánh.
Phải nói là mục đích đã đạt được, hắn thấy rất rõ ràng.
Nhưng đây cũng không phải tin tức gì tốt, bởi vì đối thủ thật sự rất đáng sợ!
Cái phân thân ảo ảnh vừa rồi của Hồng Trang Kính cơ bản không hề có đường sống phản kháng. Cho dù là tự đặt bản thân hắn vào đó cũng có chút không biết nên ứng đối ra sao.
Nếu như hắn liên tục vận dụng Thận Vương Châu và phân thân ảo ảnh của Hồng Trang Kính thì sẽ đạt được thu hoạch gì.
Điều này đã làm cho Khương Vọng chân chính nhận thức được, Ngư Tự Khánh này, bây giờ ít nhất còn chưa thể dùng lực chống lại, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có cơ hội.
Mặc dù dựa theo phân tích trước đó, hắn cũng tưởng tượng ra được sự đáng sợ của Ngư Tự Khánh, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi ôm xúc động muốn thử một lần. Bây giờ hắn đã hoàn toàn bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Hắn xác định bản thân không phải đối thủ của Ngư Tự Khánh, cơ bản không có khả năng ở dưới loại công kích quỷ dị này thành công qua sông, cho nên hắn quả quyết rút lui khỏi đây.
Rút lui cũng không phải từ bỏ, mà là tỉnh táo suy xét đánh giá - một khi thủ hạ của đối phương tới đông đủ, tất nhiên sẽ mở rộng ra tìm kiếm ở khu vực lân cận Giới Hà trước rồi sau đó mới mở rộng tới những chỗ xa hơn.
Đến lúc đó hắn ở trong này khẳng định không còn chỗ nào có thể ẩn nấp.
Nhưng khu vực Đinh Mùi này lớn như vậy, cho dù kéo hết toàn bộ Hải tộc ra tới thì cũng rất khó điều tra một lượt hết toàn bộ không gian. Tấm lưới điều tra kia càng kéo rộng ra thì khe hở sẽ càng lớn.
Hắn không tin những kẻ tới đuổi giết hắn toàn bộ đều là cường giả có cấp bậc như Ngư Tự Khánh, đều có thủ đoạn giống như gã vậy.
Chỉ cần chờ Ngư Tự Khánh rời khỏi Giới Hà, tham gia vào tìm kiếm hắn thì hắn mới có cơ hội vòng trở về, thành công qua sông.
Đây là lựa chọn tốt nhất ở dạng tình thế này, cũng là nỗi bất đắc dĩ khi đối mặt với loại cường giả như Ngư Tự Khánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad