Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1607: Khương đại nhân này cũng quá giỏi thay đổi!

Chương 1607: Khương đại nhân này cũng quá giỏi thay đổi!
Khương Vọng nhìn không dời mắt.
Trường Hà hiện, biết mênh mông, cảm giác hùng hồn, chỉ muốn rút kiếm rít gào.
Bước chân lên Quan Hà Đài, ngắm thay đổi xưa và nay, chứng kiến năm tháng như ca, cảm thụ vĩ đại cỡ nào.
Nhìn anh hùng thiên hạ, thân đích thị ở trong phong vân!
Ngay trong lúc Khương Vọng còn đang đắm chìm ở trên trận chiến.
"Trụ Lục Hợp" ở phía Nam có một đoàn người đi tới.
Một nam tử trung niên cầm đầu, người khoác bạch y, tuấn lãng phi phàm.
Bên cạnh có mấy lão giả nhìn sơ có vẻ thân phận không hề tầm thường, đang vây quanh ông ta cười cười nói nói, theo bản năng lùi lại vị trí nửa người.
Một nữ tử duy nhất cùng ông ta sóng vai mà đi, mặt phủ lụa mỏng, đôi con ngươi sạch sẽ quá mức kia tùy ý đảo qua trái phải...
Sau đó nàng lập tức nhìn thấy Khương Vọng. Có muốn không nhìn thấy cũng không được, khán đài vòng tròn to như vậy, không biết có bao nhiều người đang ngồi, nhưng không có ai giống như gia hỏa này, phách lối như thế. Một mình xuất hành lại còn mang theo mười tên vệ binh. Chín tên vệ binh vây quanh bốn phía, một tên vệ binh thủ hộ ở sát người. Tổng cộng có mười một người, lại chiếm trước sau mười mấy chỗ ngồi!
Những vệ binh này, mỗi một người đều mặt không cảm xúc, không hề che giấu sát khí của mình.
Ở địa phương khác, phách lối như vậy ngược lại cũng không có gì đáng chú ý. Nhưng ở Quan Hà Đài, đang là lúc phong vân hội tụ, là nơi anh hùng thiên hạ tề tụ. Người không biết xấu hổ như vậy, quả thật cũng không nhiều lắm.
Đếm ngược cũng chỉ có thiên kiêu của sáu đại cường quốc thiên hạ mới có năng lực như thế. Cái gọi là cường quốc thiên hạ, đương nhiên là có tư cách bễ nghễ thiên hạ rồi.
Mà ngoài gia hỏa này ra... thiên kiêu của sáu đại cường quốc tạm thời còn chưa có người thứ hai nào chú ý đến sự tình tuyển chọn thi đấu này. Cho nên người này mới có vẻ đặc biệt cao ngất.
Dưới khăn che mặt, nàng không nhịn được mím môi cười.
Nàng đã từng chứng kiến dáng vẻ người này dũng mãnh không sợ hãi rút kiếm ra đối địch, cũng từng bắt gặp dáng vẻ dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành muội muội của người này, đã từng trông thấy người này khoác lên một đầu tóc trắng, một mình đi dưới Bão Tuyết Sơn.
Nàng đã từng thấy dáng vẻ nghèo túng của hắn, cũng từng chứng kiến sự kiên quyết của hắn.
Duy chỉ ở chỗ này... lại là lần đầu tiên nhìn thấy người này đường hoàng như vậy, dáng vẻ "phô trương" như thế.
Mặc dù nàng không thích hạng người giương nanh múa vuốt, nhưng bởi vì biết người này không phải như vậy, ngược lại cảm thấy kiểu phách lối này hơi hiếm thấy, từ đó kéo theo một chút thú vị.
Nhìn một vòng sĩ tốt xốc vác bảo vệ xung quanh người người nọ, chiếm một mảng lớn vị trí trên khán đài, xác thực rất dễ nhìn thấy.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy được dáng vẻ hết sức chăm chú của hắn.
Rõ ràng toàn bộ tâm thần của hắn đều đang ở trên diễn võ trường, cũng không có một chút tâm tư đi hưởng thụ cảm giác diễu võ giương oai này.
Cổ tay đột nhiên bị siết chặt. Lại là phụ thân có ý đồ muốn câu thông hợp tác cùng mấy cao tầng tiểu quốc bắt lấy tay nàng, dẫn nàng đi về phía bên phải khán đài.
Trong tai vang lên giọng nói: "Cha biết con không nhìn trúng lựa chọn Trang Cao Tiện. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, người như Trang Cao Tiện này có thể đánh chết Hàn Ân, thực lực cũng không thua cha. Thậm chí, nếu như không phải năm đó hắn mạo hiểm chiến một trận, bị thương nặng ở Ung quốc, thời gian thăng lên Động Chân cũng sẽ không chậm hơn cha."
Diệp Lăng Tiêu vừa trò chuyện vui vẻ với mấy vị lão giả vừa truyền âm vào trong tai của nữ nhi bảo bối: "Cho dù chúng ta không cần sợ bọn họ nhưng cũng không nên vả mặt bọn họ. Có thể che chở cho Khương An An, nhưng ở bên ngoài tốt nhất đừng nên buông thả, vậy nên... đừng nhìn hắn nữa"
Trên loại chuyện này, Diệp Thanh Vũ vẫn rất nghe lời. Cho nên nàng ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt, nhìn lên trên diễn võ trường.
Người nọ xem chiến đấu xuất thần như vậy, đến cùng là đặc sắc cỡ nào đây?
Trong lòng có cảm giác, Khương Vọng đột nhiên "gõ" tầm mắt ra khỏi chiến đấu, giương mắt nhìn về phía bên phải.
Hai mắt lập tức tỏa sáng, là Diệp đạo hữu!
Tuy nhân vật Diệp Lăng Tiêu anh tuấn kiệt xuất đang ở bên cạnh, nhưng hắn quả thực không phải đưa ra phán đoán thông qua Diệp Lăng Tiêu, mà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra Diệp Thanh Vũ.
Hắn vô cùng quen thuộc với đôi mắt trong suốt kia, hắn cũng không lạ gì tấm khăn che mặt đó!
Trong lòng Khương Vọng vui vẻ, đang chuẩn bị đứng dậy đi chào hồi, trong tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng:
"Để bảo vệ muội muội ngươi không bị quân thần Trang quốc phát hiện, tốt nhất ngươi đừng tiếp tục nhìn chằm chằm vào nữ nhi của ta nữa."
Ổ loại trường hợp này, cũng chỉ có truyền âm chủ đạo Chân Nhân mới có thể bảo đảm bí mật không bị người ta phát hiện.
Khương mỗ thiên kiêu Đại Tề nào đó, mặt mày có chút khô nóng, truyền âm trả lời: "Diệp Chân Nhân, ngài hiểu lầm rồi, ta, ta không có nhìn chằm chằm..."
Diệp Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng gạt trở về: "Tốt nhất là không có! Nhìn đọ võ của ngươi đi!"
"Khương đại nhân, Khương đại nhân!" Kiều Lâm Triển âm dồn dập: "Mau nhìn, chỗ bên phải khán đài có tuyệt thế đại mỹ nhân!
Tin ta đi, mặc dù che mặt nhưng chắc chắn là một đại mỹ nhân!"
Ngươi có biết truyền âm của ngươi ở trong tai Chân Nhân giống như trống đánh rõ ràng không hả, cơ bản không hề có tí xíu bí mật nào hết biết không?
Khương Vọng dùng lời lẽ nghiêm túc lên tiếng bác bỏ: "Nhìn cái gì, nhìn đọ võ của ngươi đi!"
Kiều Lâm ấm ức ngậm miệng.
Khương đại nhân này cũng quá giỏi thay đổi!
Lần trước trông thấy công chúa, không phải ngươi còn trách ta không nói cho ngươi biết đó sao? Lần này nói cho ngươi biết thì ngươi lại bắt đầu trở nên đứng đắn!
Khương Vọng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khán đài, thái độ đặc biệt đoan chính!
Hắn là một người biết nghe khuyên giải, sẽ không bởi vì trước đây không nơi nương tựa mà khúm núm, lại càng không bởi vì bây giờ có cường quốc thiên hạ làm chỗ dựa mà không coi ai ra gì.
Lăng Tiêu Các vẫn luôn che chở cho Khương An An, để hắn không có nỗi lo về sau, có thể đi du lịch khắp thiên hạ, nhanh chóng gia tăng thực lực, trong lòng của hắn chỉ có cảm kích.
Đường đường là Diệp Chân Nhân, truyền tin "đề nghị" hắn bảo vệ tốt cho muội muội, đừng để bị quân thần Trang quốc phát hiện, hắn đương nhiên phải nghe rồi.
Trên thực tế hắn đã tưởng tượng sơ qua, cũng hiểu được bản thân có chút khinh suất.
Không nói đến Hoàng Hà Hội còn chưa kết thúc, cuối cùng hắn có thể lấy được thứ tự gì cũng còn chưa biết được.
Coi như hắn thật sự đoạt được giải nhất, nổi danh thiên hạ thì cũng phải quyết định đón muội muội vào Tề quốc đúng không, hoàn toàn không cần phải tiếp tục lo lắng về Trang Cao Tiện nữa.
Nhưng dựa vào quan hệ chắn chắn đối địch của hắn và Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối. Lăng Tiêu Các lại ngang nhiên che chở cho hắn như thế, lẽ nào Trang quốc lại không nảy sinh địch ý với Vân quốc đây chứ?
Mặc dù Lăng Tiêu Các cũng không sợ, nhưng sao hắn có thể yên tâm thoải mái trêu chọc phiền phức đến cho Lăng Tiêu Các được?
Cho nên trước mắt hắn ở ngoài sáng vẫn giữ khoảng cách với Diệp Thanh Vũ là lựa chọn chính xác nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad