Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 944: Đấu Miễn

Chương 944: Đấu Miễn
Không cần biết nàng là một phủ, hai phủ hay ba phủ.
Cho dù nàng là nam nhân, nữ nhân hay mỹ nhân.
Nếu đã quyết định ra tay thì phải phân chia sống chết. Vậy thì cũng không cần cho nàng ta cơ hội biểu diễn, càng không có khả năng sẽ hạ thủ lưu tình.
Khương Vọng biết rất rõ rằng một khi hắn thể hiện sức mạnh của mình, nhất định sẽ phải chịu vây đánh.
Không liên quan đến những thứ khác, mà cuối cùng, lý trí đều sẽ dẫn đến kết quả này.
Xét cho cùng, trong số những người này, có lẽ hắn là người mạnh nhất, điều này thực sự không cần phải khiêm tốn.
Tiêu Hùng, kẻ kiêu ngạo và độc đoán nhất, vừa mới bắt đầu đã muốn một địch ba cho nên dễ dàng bị loại, đội ngũ của Thanh Vân Đình trực tiếp tuyên bố kết thúc, kết quả thế này chỉ sợ là có nhiều người cũng không nghĩ ra.
Nhưng trong số những người có mặt này, không có một ai biểu hiện vẻ ngạc nhiên. Cũng không biết là do đã biết trước hay là quá giỏi che giấu cảm xúc của mình. Khương Vọng hơi nghiêng về phía trước hơn, cho nên cũng âm thầm tăng cường cảnh giác.
Nam nhân gầy gò được người thừa kế Linh Không Điện mời đến là người đầu tiên đứng lên: "Tù Thân Tỏa Liên... là Tần pháp? Hay Cảnh pháp?"
Khương Vọng chỉ biết Tam Hình Cung - thánh địa của Pháp gia được chia thành Quy Thiên, Củ Địa, Hình Nhân, chứ không biết trong nội bộ Pháp gia còn phân chia thành nhiều phe phái như vậy. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên hơn chính là khẩu âm của người này.
"Ngươi không phải là người Thành quốc?"
Thành quốc và Trang quốc dù sao cũng là hai nước láng giềng, Khương Vọng cũng có tiếp xúc với một số người ở Thành quốc, khẩu âm của người này hoàn toàn khác họ.
"Hắn là người Sở." Diệp Thanh Vũ nhìn về phía người thừa kế Linh Không Điện: "Chung Cầm, Linh Không Điện các ngươi đã nương nhờ Sở quốc sao? Thậm chí còn không tiếc việc làm đứt đoạn truyền thừa?"
Lời này của nàng không phải chỉ nói suông.
Lăng Tiêu Các ở Vân quốc thì không cần phải nói, Thanh Vân Đình ở Ung Quốc mặc dù cũng thần phục Ung quốc, nhưng dù sao thì nó vẫn có thể duy trì sự kế thừa độc lập. Còn Linh Không Điện thì lưng dựa Thành quốc nhưng lại đầu nhập Sở quốc, gần như chắc chắn sẽ bị nuốt chửng. Không có lý do nào khác, chỉ đơn giản là thực lực khác biệt mà thôi.
Với sức mạnh của Sở quốc, Linh Không Điện chắc chắn không thể giữ được bí mật.
Chung Cầm không thấy xấu hổ một chút nào, ngược lại còn cười nói: "Linh Không Điện cũng không phải thần phục Sở quốc, mà là thần phục Đấu Miễn công tử"
Đấu thị là một dòng họ hiển hách ở Sở quốc, không thua kém gì Tả gia của Tả Quang Liệt và Tả Quang Thù.
Đấu Miễn có thể thu phục toàn bộ Linh Không Điện, đương nhiên cũng không thể thiếu nguyên nhân là do gia thế, nhưng thực lực của bản thân hắn ta nhất định không thể coi thường.
Lúc này Khương Vọng mới hiểu được, biểu hiện của Chung Cầm thuộc Linh Không Điện kia không phải là thận trọng mà rõ ràng là kính sợ!
Đấu Miễn đứng chắp tay, nhìn thẳng vào Diệp Thanh Vũ: "Thế nào, Lăng Tiêu Các có ý kiến với Đại Sở của ta sao?"
Biểu hiện của Diệp Thanh Vũ vẫn rất bình tĩnh: "Từ trước đến nay Lăng Tiêu Các luôn luôn trung lập và không có ý kiến với bất kỳ ai, bất kể là Tần hay Sở. Chỉ có điều Trì Vân Sơn có liên quan đến truyền thừa của bản tông, Đấu công tử không nên ép bản tông phải có ý kiến"
"Đấu Miễn công tử" Không đợi Đấu Miễn kịp nói, Khương Vọng đã nhìn về hướng Trì Vân Sơn: "Ngươi có chắc muốn tranh chấp với ta ở chỗ này trước không? Ngư ông đã lên núi rồi"
Ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi.
Khi Khương Vọng và Đấu Miễn còn đang giằng co, chẳng biết Vân Du Ông đã biến mất từ lúc nào, chắc hẳn đã lên vào Trì Vân Sơn trước một bước rồi.
Đấu Miễn cũng là hạng người quyết đoán, sau khi nghe xong thì trực tiếp xoay người, đi về phía Trì Vân Sơn.
Khương Vọng tiện tay thu hồi Tù Long Sách và cả hộp trữ vật trên người Tiêu Hùng và Trì Nguyệt.
Vừa đi lên núi cùng Diệp Thanh Vũ hắn vừa hỏi: "Sắc mặt của đạo hữu có hơi không ổn, sao vậy?"
Diệp Thanh Vũ lắc đầu, nói câu xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi nhìn thấy Trì Nguyệt bị huynh chém đầu... Ta chưa từng giết ai bao giờ, cho nên, có chút không thoải mái... "
Khi có mặt Đấu Miễn và Chung Cầm, Diệp Thanh Vũ vẫn còn có thể kìm nén sự khó chịu đó lại, nhưng lúc này chỉ còn hai người bọn họ đi đằng sau, cũng có chút không che giấu nổi.
Chưa bao giờ giết người, thì việc đối mặt với cái chết đột ngột quả thực rất khó khăn.
Lúc trước khi ở chiến trường hung thú ở thành Tam Sơn, nàng thất thố gặp nạn, sợ rằng cũng là do nguyên nhân này.
"Chuyện này thì có gì không tốt chứ:
Chân Khương Vọng không ngừng, rất thản nhiên mà nói: "Đạo hữu có quyền tự do không phải giết người mà. Ở trong thế giới ăn thịt người này, điều này thật khiến kẻ khác cực kỳ hâm mộ."
Không cần biết lý do của Diệp Lăng Tiêu là gì, thì Khương Vọng vẫn có thể hiểu được vì sao ông không muốn để Diệp Thanh Vũ đối mặt với sự sống chết.
Nếu như có thể, hắn cũng hy vọng Khương An An vĩnh viễn không nhiễm máu tươi.
Giết người chưa bao giờ là điều đáng để tự hào, kẻ giết người cũng cần có giác ngộ về việc bị người giết.
Bản thân Khương Vọng không hề khát máu, nhưng nếu ngươi không giết người, người ta sẽ giết ngươi. Cũng có những lúc không có lựa chọn, dù sao hắn cũng không có một vị trưởng bối có thể che chắn mưa gió cho hắn như Diệp Lăng Tiêu.
Nhưng mà, nếu trong tương lai Diệp Lăng Tiêu vẫn có ý định để Diệp Thanh Vũ tiếp quản Lăng Tiêu Các, thì việc không thể đối mặt với sống chết giống như bây giờ là hoàn toàn không ổn.
"Cám ơn huynh, ta đã nhẹ nhõm hơn nhiều rồi" Diệp Thanh Vũ nhẹ giọng nói.
"Không có gì" Khương Vọng vừa quan sát khung cảnh trên núi, vừa hỏi tiếp: "Ngươi có cảm thấy Trì Vân Sơn có gì không ổn không?"
Diệp Thanh Vũ cũng chú ý tới, suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng nói: "Mây trên núi có chút kỳ quái:
Rõ ràng là mọi thứ trên Trì Vân Sơn đều bình thường, kể cả đá và cây, kể cả bầu trời và gió, nhưng những tầng mây bao phủ Trì Vân Sơn dường như chưa từng di chuyển.
Mây rất dễ bị ảnh hưởng bởi gió và khó cố định ở một chỗ, điều này không hợp với lẽ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad