Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 613: Gợn sóng

Chương 613: Gợn sóng
Ban đầu Tứ Hải Thương Minh có tổng cộng mười tám thương hội tạo thành liên minh rời rạc, chế độ chấp sự chính là kết quả kết nối quyền lực kéo dài lúc đó.
Phát triển cho tới bây giờ, mười hai chấp sự nhất đẳng vẫn đại diện cho ý chí tối cao của Tứ Hải Thương Minh, nhưng dần dần đã không ai nhớ rõ tên của những thương hội trước kia.
Cho tới nay, quyền khống chế của Khánh Hi đối với Tứ Hải Thương Minh là điều không thể nghi ngờ, nhưng mấy năm gần đây, có nhiều việc xảy ra khiến lòng người bị lay động.
Có lẽ Khánh Hi đã không để bụng chuyện của thương minh quá nữa, hoặc là đã lực bất tòng tâm... Tóm lại, trên thực tế, bên trong Tứ Hải Thương Minh có không ít lời xì xào.
Lúc ấy đối mặt với tổn thất nặng nề ở Dương địa, đa số ý kiến của Tứ Hải Thương Minh là không tiếc mọi giá để tiến hành trả thù, địa vị của Tứ Hải Thương Minh trong thương giới không thể bị khiêu chiến. Là Khánh Hi cưỡng ép đàn áp, việc này mới được làm dịu lại.
Cũng là vì quyết định lần này, mới làm rất nhiều người nhận ra được, Khánh Hi vẫn có được quyền quyết sách đối với thương minh.
Cũng nhờ vào quyết định đây chính xác này mà Tứ Hải Thương Minh vững vàng vượt qua nguy cơ, do đó chờ tới lúc Trọng Huyền Thắng và Tụ Bảo Thương Hội trở mặt, chờ đến lúc Tụ Bảo Thương Hội bị thương nặng, Tứ Hải Thương Minh lại quay ngược lại ăn đến miệng mồm bóng nhẫy.
Uy vọng của Khánh Hi cũng lại được xác lập một lần nữa.
Rất nhiều năm qua, Tứ Hải Thương Minh vẫn luôn chập trùng lên xuống như vậy nhưng lại chưa từng để tuột mất danh hiệu thương hội đứng đầu ở Tề quốc.
Phó Mâu cung kính đứng một bên, vì bị cắt mất một lỗ tai nên hiện giờ ông ta lại càng có thể nghe rõ tiếng nói: "Ố thời điểm hiện giờ, là ai đang phá hoại độ tin cậy của Tụ Bảo Thương Hội kia chứ?"
"Có lẽ là Trọng Huyền Thắng, Vương Di Ngô và những tiểu thương gần đây đang móc nối... Có quá nhiều khả năng" Khánh Hi chậm rãi nói: "Đương nhiên nói không chừng là chúng ta"
"Vương Di Ngô?"
Đứng sau việc này là Trọng Huyền Thắng hoặc Tứ Hải Thương Minh thì Phó Mâu còn có thể hiểu được. Hoặc thậm chí là những tiểu thương đang móc nối với nhau kia thì cũng rất có khả năng, dù sao thị trường cũng đã ổn định lâu như vậy rồi, chỉ khi quái vật khổng lồ bên trong ngã xuống thì bọn họ mới có thể chen vào.
Nhưng mà... Vương Di Ngô?
Khánh Hi khẽ nâng tay, cũng không giải thích.
"Tứ Hải Thương Minh cũng giống như ta, già rồi, răng không tốt, không nhanh nhẹn. Ta bảo bọn họ cứ án thỏa thích đi nhưng cũng không ăn được quá nhiều"
Ông ta thở dài: "Bất kể là tầm nhìn hay khả năng chấp hành, đều kém Trọng Huyền Thắng không ít"
"Ngài càng già càng dẻo dai mà" Phó Mâu khen: "Nếu ngài ra mặt thì tình huống nhất định sẽ khác"
Nhưng trong lòng ông ta cũng không cho là như vậy.
Hành động của thương minh ở Dương địa quả thực là xấu xí không chịu nổi, lại mục nát khó ngửi... Tuy rằng Phó Mâu cũng ở trong đó, nhưng ông ta rất rõ ràng. Những chuyện xưa ngày trước đã hoàn toàn rời bỏ Tứ Hải Thương Minh, cũng không phải nói Tứ Hải Thương Minh luôn quang minh chính đại, lương thiện nhân từ bao nhiêu. Mà là, Tứ Hải Thương Minh của ngày xưa tuyệt đối sẽ không làm trắng trợn, táo bạo, khó coi, xấu xí đến như vậy.
Thứ ông ta đã nhìn thấy rõ thì những chấp sự khác sao có thể không nhìn ra? Chẳng qua là không muốn xem, hoặc là không để bụng, chỉ lo cho bản thân, chỉ lo cho trước mắt.
Hiện tại đúng là Tứ Hải Thương Minh rất mập mạp, những lại bị biến chất, bị nảy sinh thịt thối rồi.
Tuy phương hướng chính vẫn do Khánh Hi kiểm soát nhưng trong những sự vụ cụ thể, thì chưa chắc ông ta còn có thể điều khiển được như cánh tay mình. Có khi... Khánh Hi chỉ thống nhất quyết sách hợp tác với Trọng Huyền Thắng còn những sự vụ cụ thể không ra mặt cũng là vì để che giấu chuyện này cũng nên.
Đương nhiên, Phó Mâu chỉ dám nghĩ những lời này trong lòng, chứ tuyệt đối không dám nói ra.
Khánh Hi không tỏ ý kiến, hình như cũng không nhìn thấu việc ông ta nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ chậm rãi nhắm hai mắt lại, ra lệnh: "Đi làm việc đi"
Chuyện muốn Phó Mâu đi làm, tất nhiên chính là thực hiện động tác phối hợp với tin tức đã xuất hiện hiện giờ, phổ biến rộng việc Tụ Bảo Thương Hội đã bước vào "Đường cùng" cho mọi người đều biết.
Phó Mâu ngầm hiểu, ông ta nhẹ nhàng dịch lại tấm thảm nhung cho lão minh chủ, sau đó mới im lặng lui ra.
Thời đại của tòa tiểu viện này đã xưa cũ, trong không khí cũng thấp thoáng hương vị của thời gian.
Lúc đi tới cửa, ông ta bỗng cảm thấy khớp xương có hơi khựng lại, suýt nữa không bước chân ra được... Nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục.
Chắc do gần đây quá căng thẳng rồi - Ông ta nghĩ.
Phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái.
Lúc Vương Di Ngô đi vào, Văn Liên Mục còn đang nhàm chán nghịch cờ.
Hắn ta hơi liếc qua, chỉ thấy những quân cờ trắng đen trên bàn xếp thành hai chữ "Văn Liên" Chữ "Mục" cũng đã xếp được một nửa.
Vương Di Ngô không nhịn được, lên tiếng: "Bây giờ, dù có là hài tử ba tuổi cũng không chơi như vậy"
Văn Liên Mục bĩu môi: "Ta lại không phải đại sư huynh của ngươi, chơi cờ với chính mình có gì vui chứ? Xử lý xong xung đột trong quân rồi à?"
"Chuyện nhỏ" Vương Di Ngô đáp qua loa, rồi hỏi ngược lại: "Tung tin tức ra chưa?"
Văn Liên Mục biết hắn ta đang nói đến chuyện về Thất Tỉnh Lâu, gã dừng xếp chữ, ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Tin tức này không phải chúng ta 'Tung' ra ngoài, là Trọng Huyền Thắng tự phí công phu "Tìm được. Thời gian do hắn ta quyết định"
Vương Di Ngô gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Phía Tụ Bảo Thương Hội?"
Văn Liên Mục không tỏ ý kiến: "Tô Xa đi tìm ngươi?"
"Đúng vậy"
"Ngươi nghĩ thế nào?"
"Hợp tác với Tụ Bảo Thương Hội là do A Tuân quyết định. Hiện tại tuy không liên hệ được với huynh ấy nữa, nhưng đây là cửa hàng của huynh ấy, ta đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của huynh ấy"
"Ra mặt giúp Tô Xa?"
Vương Di Ngô khẽ gật đầu: "Đúng là như thế"
"Hợp tác với Tụ Bảo Thương Hội, ngăn cản mưu đồ của Trọng Huyền Thắng, củng cố thị trường.." Văn Liên Mục gật đầu nói: "Ò, rất hợp lý?
Vương Di Ngô không lên tiếng, chờ câu tiếp theo của gã.
"Vậy ngươi đi đi"
Vương Di Ngô dừng lại, hiển nhiên hắn ta có hơi kinh ngạc vì Văn Liên Mục không ngăn cản mình.
Hắn ta suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi định làm gì?"
"Ngươi đi giúp Tô Xa giữ thể diện, dựng lại niềm tin. Tóm lại có thể giúp thì giúp, không giúp được thì đừng miễn cưỡng"
Văn Liên Mục cười cười: "Còn về phần ta.."
Gã cầm lấy quân cờ, tiếp tục sắp chữ "Mục" còn chưa xong kia.
"Ta hỗ trợ việc chôn lão"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad