Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 875: Không lông mày

Chương 875: Không lông mày
Cũng chính vào lúc này, Khương Vọng mới biết được Quan Diễn vốn có cơ hội rời khỏi Sâm Hải Nguyên Giới, nhưng y lại không muốn rời đi.
Y nhờ Khương Vọng đưa tăng y của mình trở lại Huyền Không Tự, chỉ là để nói lời từ biệt với tín ngưỡng của đời mình và để nói lời từ biệt với ân sư đã khuất của mình.
Từ đó về sau, y có thể bình thản từ bỏ Phật, không cần tuân theo Thanh Quy Giới Luật, có thể làm gì mà mình thích.
Chút vụn áo cuối cùng của tăng y trắng như tuyết cháy trong không khí, giọng nói của Quan Diễn cũng biến mất.
Khương Vọng khom người chào một cái, sau đó đứng lên nói chào tạm biệt với chúng tăng trong Huyền Không Tự: "Vùng đất thanh tịnh của phật môn, người thế tục không dám ở lâu.
Chuyện cũng xong rồi, Khương Vọng xin cáo từ trước."
"Việc của Quan Diễn pháp sư đã làm phiền thí chủ rồi" Phương trượng Khổ Mệnh nói: "Xin chờ một chút, lão nạp nhờ người đi lấy một ít Phật duyên đến."
Cái gọi là "Phật duyên" chính là một cách cảm tạ đàng hoàng.
Thực ra cho dù Khổ Giác không tranh giành thì một môn phái ở cấp độ như Huyền Không Tự cũng sẽ không để cho Khương Vọng phải ra đi tay trắng. Đương nhiên cấp độ của "Phật duyên" vẫn có chỗ điều chỉnh.
Huyền Không Tự gia lớn nghiệp đại, lại có Khổ Giác đứng ra tranh giành, cho nên "Phật duyên" mà phương trượng Khổ Mệnh bào người đi lấy nhất định có giá trị không nhỏ.
Nhưng Khương Vọng vẫn một mực từ chối: "Quan Diễn tiền bối là người mà ta rất kính trọng. Ngài đã sẵn lòng tin tưởng ta, và ta cũng sẵn lòng làm chút điều gì đó cho ngài ấy. Thật sự không cần phải trả thù lao gì. Hơn nữa, tăng y cũng đã đốt cháy, việc này vốn đã không liên quan gì đến quý tự nữa. Trước đây ta đã không lấy, thì hiện tại lại càng không"
Tăng y của Quan Diễn đã cháy hết, cho thấy duyên phận của y với Huyền Không Tự đã cạn kiệt.
Khương Vọng chỉ ra điểm này, Khổ Mệnh đương nhiên sẽ không có lý do gì để cưỡng ép tặng quà nữa. Chỉ là sự đánh giá thiếu niên này trong lòng khó tránh khỏi lại có chút tăng lên.
"Huyền Không Tự sẽ ghi nhớ ý tốt của thí chủ" Khổ Mệnh dựng thẳng bàn tay ra trước ngực, mở miệng niệm Phật: "Nam Mô Thích Già Ma Ni Phật."
Khương Vọng lại cúi chào một lần nữa, sau đó quay lưng bỏ đi.
Hắn vừa mới bước đi một bước, Khổ Giác liền chen vào trước mặt hắn, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Để vi sư tiễn ngươi."
Khương Vọng cũng không có cách nào từ chối, mà từ chối cũng không có ích gì, đành phải lễ phép trả lời: "Vậy làm phiền đại sư."
Khổ Giác cực kỳ ngoan cố và coi mình như là sư phụ, Khương Vọng cũng cố kéo dài khoảng cách mà không hề sợ người khác thấy phiền phức, mở miệng là một tiếng đại sư, cố gắng làm rõ mối quan hệ, tuyệt đối không mặc kệ điều đó. Nếu bàn về sự kiên trì, đúng là không phân được cao thấp.
Khổ Giác và Khương Vọng rời đi, hòa thượng Tịnh Lễ đương nhiên cũng hấp ta hấp tấp chạy theo.
Một phương trượng và hai vị thủ tọa của Huyền Không Tự vẫn còn đứng trước Định Dư Tháp.
Sau một lúc im lặng, thủ tọa Quan Thế Viện Khổ Đế mới mở miệng nói: "Việc của Quan Diễn là phản bội Phật giáo, việc này phải xử lý như thế nào, cần phải có phương án."
"Cũng chỉ còn lại một chút chân linh, chúng ta còn có thể xử lý như thế nào chứ?" Thủ tọa Hàng Long Viện Khổ Bệnh "la to".
Có thể thấy rằng lão ta đã cố gắng nói nhỏ nhất có thể, nhưng vẫn đỉnh tai nhức óc.
May mà mọi người đều đã quen với điều đó từ lâu.
"Ta không nghĩ như vậy." Khổ Đế lắc đầu: "Chỉ còn một chút chân linh thì làm sao có thể giao tiếp với mọi người, làm sao có thể nhờ người khác làm việc hộ? Hơn nữa, y có thể phóng sức mạnh từ Ngọc Hành Tinh đến đây"
Lúc này Khổ Mệnh mới nói: "Ta thấy Khương thí chủ bản chất thật thà, có lẽ sẽ không nói dối."
"Có lẽ hắn không nói dối. Nhưng nếu dựa vào tu vi của hắn, liệu có thể nhìn thấu chân tướng không?" Khổ Đế hỏi.
Khổ Bệnh lớn tiếng nói: "Y đã lưu lạc trong thế giới bí cảnh 500 năm, y hoàn toàn có thể khiến cho chúng ta không biết y còn sống. Nhưng vẫn cố ý nhờ người đưa tăng y trở về, nói lời chào tạm biệt với sơn môn, điều đó đủ thể thấy tình cảm của y dành cho tông môn rồi."
"Đó là việc của y, và cũng là lựa chọn của y." Khổ Đế không hề lay chuyển: "Ta chỉ biết rằng phép tắc của sơn môn vốn là như thế này, không ai có thể vượt qua. Một đường tu hành của y đều là nhờ tài nguyên của Huyền Không Tự chúng ta. Tất cả tạo hóa siêu phàm đều là Huyền Không Tự chúng ta giao cho. Làm sao mà chỉ cần nói "Cuối cùng đời này không thành Phật" là có thể dễ dàng rời khỏi sơn môn được?"
Khổ Bệnh thật sự không có chút cảm xúc bất mãn nào, lão biết Khổ Đế chính là người cứng nhắc như vậy, hơn nữa nếu mang quy củ ra để nói chuyện này thì lão thật sự không có gì để nói, cho nên chỉ đành hỏi: "Vậy ngươi định xử lý như thế nào?"
"Tìm y trước đi. Nếu như quả thực chỉ còn lại một chút chân linh, chịu đựng tất cả đau khổ để đền đủ nghiệp chướng, vậy thì Huyền Không Tự sẽ không truy cứu nữa. Còn nếu không phải là như thế, thì ít nhất cũng phải phế bỏ tất cả những gì mà y học được, đánh đuổi y khỏi cảnh giới siêu phàm, để những bí pháp của Huyền Không Tự sẽ không bị lưu truyền ra ngoài." Về mặt của Khổ Đế rất nghiêm túc và không có chút khoan nhượng nào.
Khổ Bệnh không thể không thừa nhận mặc dù lão ta có thể hơi nghiêm khắc một chút, nhưng quả thực là đang tuân thủ các quy định của sơn môn.
Vào lúc này, một hòa thượng không có lông mày đột nhiên xuất hiện và rơi xuống phía sau họ.
"500 năm giáo hóa còn chưa đủ để đền trả sư ân sao?"
Khổ Bệnh nhanh chóng xoay người, dù là phương trượng nhưng vẫn phải cúi đầu trước: "Tại sao ngài lại đến chỗ này?"
"Hơi thở của cố nhân đã khơi dậy thiên cơ."
Hòa thượng không lông mày trông có vẻ dữ tợn, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng: "Chuyện của Quan Diễn, hãy dừng lại ở đây đi."
"Chỉ Ác thiển sư" Mặt Khổ Đế vẫn không thay đổi nói: "Tiểu tăng chỉ là tuân theo quy củ của sơn môn thôi"
Vị hòa thượng không có lông mày này chính là cao tăng có chữ lót "Chỉ", cao hơn Quan Diễn một thế hệ và cao hơn đám người Khổ Đế những năm thế hệ, hỏi sao mà ngay cả Khổ Mệnh cũng phải cúi đầu chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad