Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 588: Xôi hỏng bỏng không

Chương 588: Xôi hỏng bỏng không
"ý của ngươi là, mặc dù ta đắc tội với Bảo Trọng Thanh, thế nhưng cũng không có tính kế được Trọng Huyền Thắng?"
Giọng nói này không có cao vang cho lắm, nhưng có một loại khí thế không thể chối từ, khiến người không thể nào bỏ qua, nhất định phải ngưng thần lắng nghe.
Chủ nhân của giọng nói có mặt dài mũi cao, ngồi ở đó sống lưng thẳng như thiết, vừa nhìn chính là một người cực kỳ tự gò bó mình.
Mà người đàn ông ngời đối diện hắn ta, thân mặc thường phục, ánh mắt tự tin, là Văn Liên Mục, là Văn thư tuỳ quân của Thiên Phúc Quân.
Gia cảnh Vương Di Ngô bần hàn, xuất thân thấp kém. Thông qua Đại Diễn Võ trong quân mới được Khương Mộng Hùng để ý đến.
Đương nhiên, sau khi được Khương Mộng Hùng thu làm thân truyền, xuất thân cũng đã không còn là vấn đề nữa.
Giống như nhân vật chính trong truyện kể ngày xưa, không nơi nương tựa, dùng đôi nắm đấm mở đường cho chính bản thân mình. Dựa vào tu hành pháp đơn giản nhất trong quân, một đường từ quân đội phổ thông bước lên quân đội tỉnh nhuệ. Ngay cả trong Thiên Phúc Quân - đội quân đứng đầu trong Cửu Tốt của Tề quốc - hắn ta cũng đã đánh bại vô số truyền nhân tướng môn, kiêu tử trong quân đội, trở thành ngôi sao mới lấp lánh nhất trong quân doanh Đại Tề.
Vốn cho rằng thành đệ tử quan môn Khương Mộng Hùng quân thần Đại Tề, thì đã là đỉnh cao nhất.
Nhưng hắn ta lại kiên cường phá vỡ giới hạn lịch sử của Thông Thiên Cảnh, có thể nói đã bắt đầu ghi chép truyền thuyết của riêng mình.
Một nhân vật như vậy quả thực là chói mắt đến không thể nghi ngờ.
Cho nên khi Vương Di Ngô nhạt giọng đặt câu hỏi thì dù Văn Liên Mục có chút nổi bật trong quân mấy năm gần đây, cũng khó tránh có chút không thoải mái.
Nơi mà bọn họ đang ở ngay lúc này, là phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái.
Quân thần Đại Tề là sự tôn kính của mọi người đối với Khương Mộng Hùng, chức vụ tối cao của ông ta trong Tề đình là Trấn Quốc Đại Nguyên Soái.
Một thân không vợ không con, đặt lòng trên tu hành và chiến sự.
Đối với loại cường giả Binh đạo như ông ta, chiến sự cũng tức là tu hành.
Cho nên nói ông ta là người tu hành một lòng cầu đạo, cũng không có gì không thể.
Một đời của Khương Mộng Hùng thu năm đệ tử, ông ta từng chính miệng nói Vương Di Ngô là đệ tử quan môn của mình, cũng chính là nói sau Vương Di Ngô sẽ không tiếp tục thu đồ nữa. Ông ta nhận định một thân sở học của mình đã có người có thể kế thừa, mà rất nhiều người đồng ý rằng người đó chính là Vương Di Ngô.
Năm người đệ tử của Quân thần Đại Tề, đã có hai người chiến tử vì Tề quốc.
Còn lại ba người, ai ai cũng đều bất phàm, trong quân đội có thanh danh rất cao. Vương Di Ngô là người trẻ tuổi nhất, nhưng mọi người đều biết hắn ta là người Khương Mộng Hùng gửi gắm kỳ vọng nhiều nhất.
Khương Mộng Hùng tọa trấn quân doanh quanh năm, hai đệ tử còn lại cũng đều tự có chức vị quan trọng, trong phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái thành Lâm Tri, thường chỉ có mình Vương Di Ngô ở lại.
Mà lần hành động nhắm vào Trọng Huyền Thắng này, cũng là do hắn ta mời Văn Liên Mục giúp tính kế.
Nhất đạo Binh pháp, tính người, tính thời gian, tính thế. Hầu hết người kiệt xuất về mặt binh pháp, thông thường cũng giỏi suy đoán lòng người.
Mặc dù chức vụ và quân hàm của Văn Liên Mục chỉ là Văn thư tùy quân, nhưng cũng có quyền tham tán (1) quân vụ, tuy tuổi không lớn nhưng đã tham dự trù tính không ít chiến sự. Hơn nữa là trong lúc các quân diễn binh đã nhiều lần đạt được danh hiệu Đệ nhất Binh pháp.
(Tham tán: Tham gia hỗ trợ, giúp đỡ.
Thật sự thì xưa nay, tuấn tài trong quân và nhóm công tử Lâm Tri vốn luôn chướng mắt lẫn nhau. Kẻ trước thì cho rằng kẻ sau là cừu con nuôi nhốt, yếu đuối quá mức. Kê sau... Kê sau chỉ đơn giản là ngươi đã xem thường ta, vậy ta cũng xem thường ngươi.
Tóm lại, đã từng có quân lịch thì đối mặt với nhóm công tử Lâm Tri càng có cảm giác ưu việt.
Lần này nhận lời ra tay, cũng thực sự là bởi không thể khuyên ngăn được Vương Di Ngô.
Tiện tay hạ xuống một kế, vốn cho là công việc dễ dàng nắm chắc. Nhưng bây giờ...
Kết quả đã quá rõ ràng.
Xuất thân quân nhân, nhất là từ một nơi như Thiên Phúc Quân này, không có truyển thống chối đẩy trách nhiệm.
Văn Liên Mục nhẹ nhàng xê dịch thân thể để bản thân ngồi thoải mái hơn chút, sau đó nói: "Mặc dù nói thế này thì hơi mất mặt, nhưng tên béo đó thật sự là khó đối phó. Kế này của ta không khó để nhìn ra, chỉ khó là có thể nhìn ra trong thời gian ngắn như vậy. Nếu ví việc này với câu cá thì chính là hắn ta đã ăn môi, nhưng lại không cắn lưỡi câu"
"Ta đã nói từ sớm, không nên xem thường hắn ta. Ngay cả A Tuân nhất thời không chú ý, cũng bị tiễn biệt khỏi bàn cờ"
Cặp mắt sâu thắm của Vương Di Ngô nhìn Văn Liên Mục, không tiếp tục nói thêm nữa.
Nhưng ý rất rõ ràng, ngươi có thông minh hơn nữa thì thể hơn được Trọng Huyền Tuân sao?
Nếu không phải hai bên có giao tình nhất định, thì với câu nói này Văn Liên Mục đã muốn trở mặt. Đương nhiên, trở mặt cũng chẳng có ý nghĩa gì...
Đánh không lại.
Văn Liên Mục sượng mặt nói: "Ngươi phân một phần ghi chép về Trận chiến diệt Dương cho ta, ta phải nghiêm túc nghiên cứu Trọng Huyền Thắng này một chút. Trước đó, ta cho rằng công lao của hắn ở Dương địa là do Định Viễn Hầu giúp hắn đánh bóng, hiện tại xem ra có cũng có chút bản lĩnh thật sự:
"Trước đó ngươi đã làm gì?" Giọng nói Vương Di Ngô lạnh lùng: "Binh pháp dạy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ngươi..."
"Được rồi, ngươi cũng đừng có nói binh pháp với ta" Văn Liên Mục vội vàng chặn lời hắn ta.
Lời này mang ý nghĩa cũng rất rõ ràng, nói đến chiến lực thì ta ngậm miệng, còn về binh pháp ngươi cũng im miệng đi.
Thấy sắc mặt Vương Di Ngô không lành, gã lập tức bổ sung: "Nhanh chóng dùng quan hệ, mang hồ sơ ghi chép về tình hình chiến sự Tề Dương đến. Ta sớm ngày nhìn thấu Trọng Huyền Thắng, thì cũng có thể giải quyết hắn ta sớm hơn. Nếu mà muộn, đợi Trọng Huyền Tuân ra khỏi Tắc Hạ Học Cung, nói không chừng tên béo đó đã là gia chủ..."
Bên này còn chưa nói xong, Vương Di Ngô đã ra khỏi phòng, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn.
Văn Liên Mục lau mồ hôi: "Trận diễn binh này thật phiền phức"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad