Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 831: Tản sự Nam Dao (2)

Chương 831: Tản sự Nam Dao (2)
"Ha ha ha..." Liêm Tước cười to: "Huynh phải lột vỏ nó ra nữa, ta rất thích ăn cả vỏ của nó nhưng chưa chắc huynh có thể thích!"
Rõ ràng là y cố ý không nói.
Một người nghiêm túc như Liêm Tước, một khi muốn đùa cợt người khác, đúng thật là khó lòng phòng bị. Nếu như đổi lại là Trọng Huyền Thắng, có nói đến rã họng Khương Vọng cũng sẽ không dễ dàng ăn thử. Thật sự là không hề phòng bị Liêm Tước.
Bị bằng hữu trêu chọc không thể nào tức giận được, chỉ có thể tự trách chính mình "tài nghệ không bằng người" mà thôi.
Vỏ của quả Thiết Tương rất dễ lột, chỉ cần nhẹ nhàng lột một cái, lớp vỏ sẽ rơi ra, chỉ còn lại thịt quả đỏ rực, bề ngoài nhìn cũng đẹp hơn rất nhiều.
Lúc trước Khương Vọng cắn một miếng nhỏ đã mơ hồ cảm nhận được vị ngọt, chẳng qua vỏ của nó có vị quá đắng nên đã che lấp cả bị ngọt này.
Cho nên hắn mới nguyện ý ăn thử lần nữa.
Lúc này cắn xuống một miếng thịt quả, mềm mà không nhão, ngọt mà không ngán, đúng là hàng cao cấp thượng đẳng.
Khương Vọng ăn vài miếng, đột nhiên cảm thấy mình đã cắn nát một thứ gì đó. Chất lỏng ấm áp chảy ra, thoáng chốc cả miệng ngát hương!
Bên trong lớp thịt quả đỏ rực kia, hóa ra còn bọc một loại chất lỏng màu bạc.
Chẳng trách nó được gọi là quả Thiết Tương.
Loại chất lỏng màu bạc này đã khiến cho hương vị của loại quả này đạt đến mức tuyệt phẩm!
Khương Vọng ăn xong, cảm thấy một loại thỏa mãn hiếm thấy. Đến tu vi hiện tại của hắn, rất khó đạt được sự thỏa mãn từ thức ăn, điều này cho thấy hương vị của nó ngon như thế nào.
Lúc này Liêm Tước lại quăng đến một trái, cười nói: "Lần này huynh thử để cả vỏ, rồi cắn một miếng lớn đến nơi có chất lỏng đó xem, sẽ phát hiện ra sự đặc sắc của nó"
"Ta lại tin huynh thêm lần nữa" Trong mắt Khương Vọng mang theo vẻ uy hiếp.
Làm theo lời y cắn một miếng lớn, lần này quả nhiên khác với lúc trước.
Loại hương vị đắng chát hòa chung với hương vị của chất lỏng, tọa thành một loại cảm thụ kỳ diệu, vô cùng đặc biệt, cũng vô cùng có trình tự, trong sự hòa trộn giữa các hương vị, thịt quả cũng càng trở nên ngọt ngào.
Không thể nói cách ăn nào tốt hơn, cả hai cách ăn đều rất tuyệt vời.
Chỉ ăn hai quả, hắn đã yêu loại trái cây này luôn rồi, không uổng công Liêm Tước đã đề cử như thế.
"Không tồi, chuẩn bị cho ta một trăm quả" Khương Vọng nói thẳng.
Liêm Tước vươn bàn tay to ra theo bản năng che lại mâm đựng trái cây, ở trong đó chỉ còn lại mỗi hai quả mà thôi.
"Loại quả này không dễ hái, cũng không phải trong mỗi một ngọn núi lửa đều mọc. Một tháng ta chỉ có được mười quả Thiết Tương, huynh đến nên mới cho huynh một phần. Lấy đâu ra mà chuẩn bị cho huynh một trăm quả chứ?"
"Ta có một người bạn là cao đồ của thư viện Thanh Nhai, hắn ta có biện pháp rất hay" Khương Vọng nói tiếp: "Huynh có biết một thứ gọi là ứng trước hay không?"
"Ăn một lần nhiều như vậy không ngán sao?" Liêm Tước mặt ủ mày ê, nhưng vẫn nói: "Ta sẽ nghĩ cách. Trước lúc huynh đi sẽ chuẩn bị đủ cho huynh"
Hắn không nói gì, loại quả Thiết Tương nảy ngoài ăn ngon ra thì có thể gia tăng vi lượng Hỏa nguyên thuần khiết, vô cùng có giá trị. Cũng chỉ có Liêm gia, mặc dù không có võ lực nhưng lại vô cùng giàu có mới có thể chia cho con trai trưởng dòng chính mỗi tháng.
Đối với Liêm Tước mà nói thì chuyện này chẳng có gì cần nói. Khương Vọng thích thì y sẽ nghĩ biện pháp.
"Huynh đệ tốt!" Khương Vọng không tiếc lời khen ngợi.
"Quả Thiết Tương cũng không thể ăn không được" Liên Tước đứng dậy, đi đến trước chú binh lô: "Tới đây thử lửa của huynh một chút! Hôm nay chúng ta sẽ luyện nó trong năm canh giờ!"
Khương Vọng:...
Trước kia Liêm Tước là một người đơn giản biết bao, sau khi để cho Trọng Huyền Thắng chỉ bảo làm cách nào để cạnh tranh vị trí gia chủ của Liêm thị xong thì đã biến thành như bây giờ, chẳng chịu ăn chút thiệt thòi nào.
Trọng Huyền Béo đúng là hại người không biết mệt mài!
"Haiz Khương Vọng không nhịn được thở dài nói: "Liêm Tước huynh à, dáng vẻ hiện tại của huynh rất tục tằng! Ta rất nhớ dáng vẻ đơn thuần chất phác trước kia của huynh đó!"
"Mấy lời này của huynh giọng điệu rất quen" Liêm Tước sâu kín nói.
Được.
Bị Trọng Huyền Thắng đầu độc nặng rồi.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn bỗng nhiên vang lên.
Chú binh lô trong lúc hai người nói chuyện đã thức tỉnh xong rồi.
"Tiếng gì vậy?" Khương Vọng muốn xác nhận có phải là tiếng động phát ra từ Liêm thị hay không.
Còn Liêm Tước đã dập tắt chú binh lô, bay nhanh ra bên ngoài.
"Đã xảy ra chuyện!"
Liêm Tước bay nhanh ra ngoài, trong cơ thể như có một cái lò luyện đang ầm ầm chấn động, toàn thân tản ra nhiệt lượng kinh người.
Nơi này là thành Nam Dao, là Liêm gia. Bất luận xảy ra chuyện gì, Khương Vọng đều sẽ không do dự đứng bên cạnh Liêm Tước.
Vì để làm chỗ dựa cho bằng hữu, Khương Vọng trực tiếp vận dụng nội phủ và Thông Thiên cung, không hề giữ lại mà bộc lộ khí thế cường đại của Nội Phủ thần thông.
"Õ Kiếm lô!"
Giọng nói của Liêm Tước tràn đầy lo lắng.
Thứ quý giá nhất của Liêm thị, không nghi ngờ gì chính là ba tòa cổ lô. Đó là bảo vật mà cho dù năm xưa trong lúc chạy trốn, tổ tiên Liêm thị cũng không muốn đánh mất, là truyền thừa của tổ tiên, lại càng là một trong những chỗ dựa khiến cho Liêm thị trở thành thánh địa của chú binh sư.
Mà Kiếm lô này chính là nơi đã đúc nên thanh danh khí Trường Tương Tư, lúc đó đến đúc kiếm, Khương Vọng đã ở đây mấy ngày với Liêm Tước, đã có thể coi là rất quen thuộc nơi này.
"Kiếm lô có kiếm trận bảo vệ, sẽ không xảy ra chuyện trong thời gian ngắn như thế đâu" Trong lúc bay nhanh, Khương Vọng trấn an Liêm Tước.
Tay của hắn đã đặt trên thân kiếm, bất kể ở Kiếm lô có xảy ra chuyện gì, phô bày một chút võ lực trước mặt tộc nhân Liêm thị cũng không phải là một chuyện xấu, cũng có điểm tốt đối với việc mở rộng ảnh hưởng cho Liêm Tước.
"Lũ chuột nhắt từ đâu đến, lại dám đến gây chuyện ở Liêm gia ta!" Liêm Tước phẫn nộ rống lên từ xa.
Khí thế của Khương Vọng cũng hoàn toàn phát ra, bộc lộ tài năng.
Kiếm của hắn thậm chí cũng đã chuẩn bị xuất ra, nhưng từ xa nhìn tới, đã vội vàng thả lỏng chuôi kiếm, đưa tay kéo Liêm Tước lại, nói: "Đừng đi chịu chết!
Hắn không chỉ ngăn Liêm Tước lại mà còn lôi kéo Liêm Tước nhanh chóng lùi về sau.
Trong phạm vi tầm nhìn của hắn, có một nam tử tóc dài cực kỳ tuấn tú đang đứng trong không trung.
Rừng kiếm bên ngoài Kiếm lô, vốn là kiếm trận bảo vệ cổ lô. Lúc này đã hoàn toàn kích phát, kiếm khí xung thiên.
Trên quyền của nam tử tuấn tú kia bao phủ một phiến lục quang, đang không chút kiêng kị nện thẳng lên trên rừng kiếm!
Trừ Doãn Quan ra thì còn ai nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad