Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

1264 Chương 3905

1264 Chương 39051264 Chương 3905
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng ôn tồn nói: “Nếu như đâu là công việc khiến ngươi cảm thấy tương đối thoải mái, vậy thì cứ thế đi”
Trước khi đến Tinh Nguyệt nguyên, thật ra Liên Ngọc Thiền cảm thấy khá bất an. Nàng ta đã từng nhìn thấy phong tư đệ nhất thiên kiêu Đại Te của Khương Vọng, nàng ta cũng nghe nhiều những chiến tích vẻ vang chói lọi của người này đến nỗi lỗ tai muốn mọc kén lên rồi, nhưng nàng ta chưa bao giờ thực sự tiếp xúc với hắn. Không biết ở chung với hắn sẽ như thế nào, hắn có khi nào sẽ kiêu ngạo và độc đoán hay không.
Sự tự ti của nàng ta, là đến từ sự tự ti của quốc gia. Thực ra bản tâm của Liên Ngọc Thiền nàng ta tương đối thanh cao kiêu ngạo, nên mới lan quần bên ngoài tòa tửu lâu hồi lâu, nhưng nàng ta phải tới vì sự ổn định của quốc gia. Nàng ta không biết bản thân sẽ phải đối mặt với thứ gì.
Nhưng vào lúc này, nàng ta chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Vị tuyệt thế thiên kiêu đã từng khơi dậy sóng gió của toàn thiên hạ, khi ẩn cư vẫn có thể mang theo mây bay từ tứ phía, lại không phải là một người đẹp de bóng bảy, mạnh vì gạo bạo vì tiền hay cư xử hành động tùy tình, mà ngược lại lại mang tới một loại lực lượng khiến người khác cảm thấy an tâm.
Một loại tin tưởng không thể giải thích được.
“Vậy từ nay ta sẽ theo đông gia làm việc. Nàng ta mỉm cười một tiếng, tựa như hoa sen nở rộ, khiến không ít tửu khách nhìn đến choáng váng. “Lat nữa ngươi đi tìm Bạch chưởng quỹ thương lượng tiền lương là được” Khương Vọng cười nhẹ rồi đi đến hậu viện.
Đông gia của tửu lâu Bạch Ngọc Kinh, muốn xử lý tên sát thủ đáng thương kia.
Xem thử xem sát thủ nhà ai mà trình độ chuyên môn cẩu thả đến thế.
Tịnh Lễ nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau sư đệ, ngay cả Ngọc Thiền cũng tò mò đi theo.
Bạch Ngọc Hà vẫy vẫy tay, gọi một người tiểu nhị thay hắn ta canh ở sau quây, sau đó cũng thoải mái đứng lên, từ từ đi về phía hậu viện.
Tiếng chặt gỗ phía sau không ngừng vang lên, tiếng sau giống hệt tiếng trước.
Quãng, âm lượng và âm sắc của mỗi một tiếng chặt đều hoàn toàn giống nhau. Những người hiểu biết mới biết rằng điều này hiếm thấy đến mức nào, bởi vì trên thế giới này không tồn tại hai loại gỗ hoàn toàn giống nhau. Điều này có nghĩa là mỗi khi Lâm Tiện hạ rìu xuống, khi lưỡi rìu vừa chạm mặt gõ, y đã ngay lập tức điều chỉnh lực đạo, mới có thể khiến cho mọi thứ trở nên thống nhất như vậy.
Y tập trung đến mức mỗi đòn tấn công đều có cảm giác như đang giết chết một ke thù truyền kiếp.
Giữa loại âm thanh tưởng chừng như hằng định này, có thể tưởng tượng áp lực tỉnh thần của tên tiểu sát thủ bị nhốt trong phòng củi là lớn đến mức nào.
Khi cửa phòng củi mới ra, ánh sáng từ bên ngoài đột nhiên chiếu vào bên trong, chiếu thẳng lên mặt. Đôi mắt trên gương mặt hung tợn của Hàn Thiệu đột nhiên nhắm chặt lại, rồi sau đó mới chậm rãi mở ra.
Khi cái chết đang đến gần, hắn ta dù sao cũng phải nhìn rõ xem kẻ thù của mình là ai, để còn nguyền rua oán giận một chút. Sau đó hắn ta nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung, dịu dàng và thanh tú đến lạ thường. Phía sau người này là một mỹ nhân có khuôn mặt tỉnh xảo xinh đẹp, cùng một nam tử tuấn tú với làn da trắng như ngọc. Nhưng hiển nhiên người này mới là chủ.
Đây chính là Khương Vọng sao? Hắn ta nghi.
Sau đó hắn ta nghe thấy người này cất tiếng hỏi —— “Tại sao ngươi lại ám sát ta?”
Tại sao chứ?
Hàn Thiệu suy nghĩ một chút, đột nhiên nổi giận, đột nhiên xông tới: “Ngươi còn dám hỏi tại sao sao!?”
Nhưng căn bản...không thể động đậy! Thậm chí người trước mặt cũng không có bất kỳ một động tác nào. Nhưng người đang che củi trong sân lại liếc nhìn hắn ta một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến hắn ta không thể động đậy!
Hàn Thiệu bị đóng định ở đó.
Sau đó Khương Vọng mới chậm rãi ngôi xổm xuống nhìn hắn ta: “Chẳng lẽ ta không nên hỏi tại sao sao?”
Hàn Thiệu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta là nhân sĩ đến từ Đại Hạ Ngô Hưng phủ, họ Hàn tên Thiệu, Hiện tại ngươi đã biết tại sao chưa?!”
Khương Vọng đương nhiên biết rõ.
Bây giờ là đạo lịch năm 3922, Hạ quốc đã không còn tồn tại trên thế gian này.
Cuộc chiến Te Hạ là một trận chiến để thống nhất lãnh thổ. Điều họ mong muốn là hòa bình và ổn định lâu dài, không động tới một cây kim sợi chỉ của bách tính trăm họ, cũng không sử dụng đao kiếm với người dân. Ai đầu hàng sẽ được tha tội, ai ngoan cố kháng cự cũng sẽ được khoan hồng. Nhưng có một ngoại lệ, đó chính là bộ phận của Điền An Bình. Y thậm chí còn không quan tâm đến mạng sống của Tề quân, thì làm sao có thể quan tâm đến tính mạng của người dân Hạ quốc cho được? Trong trận chiến giữa Điển An Bình và Xúc Công Dị, mười vạn quân binh đại Tê chết mất chín vạn. Nỗi uất hận của người dân Đại Tể, có thể giãi bày cũng ai?
Sau cuôc chiến, Ngô Hưng phủ bị tàn phá nặng nề và là phủ bị phá hủy nặng nề nhất trong số các phủ ở Hạ quốc. Nếu thành Quý Ấp không được công phá kịp thời, Hạ Hoàng không đầu hàng đủ nhanh, thì Ngô Hưng phủ sẽ còn thảm hại hơn.
Mặc dù không được đưa lên quân báo, tin tức cũng bị phong tỏa ở biên giới cố Hạ. Nhưng thân là thân sĩ của Ngô Hưng phủ, Hàn Thiệu rốt cuộc đã trải qua những gì có thể đại khái hình dung được.
Nhưng vấn đề là... Trong cuộc chiến tranh Tê Hạ, Ngô Hưng phủ thuộc về chiến trường phía bắc, mà cựu hầu tước Võ An Hầu, lúc đó đang dong du6i ở chiến trường phía đông, bọn họ căn bản không có cách nào có thể liên quan đến nhau được!
Khương Vọng cũng không nói như vậy.
Tê đã tiêu diệt Hạ, người Hạ không thể quên cố quốc tìm tới báo thù, hắn đồng ý với đạo lý này.
Người Hạ quốc từng trải qua đau thương đổ tất cả tội lỗi cho hắn, một người có công quân nhiều nhất nhì, chỉ đứng sau Tào Giai trong cuộc chiến tranh Te Hạ, hắn cũng không phản biện.
Hắn chỉ hỏi: “Vậy Hàn Thiệu, ngươi vì ai mà tới đây báo thù? Vì Hạ quốc, hay là vì chính bản thân ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad