Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1904: Vạn Dặm Tránh Chân Nhân

Chương 1904: Vạn Dặm Tránh Chân Nhân
Triệu Huyền Dương thật giống như đã hoàn toàn quên chuyện về “kế hoạch không thể nói” của hắn ta, thuận miệng liền đáp: “Chúng ta sẽ đi xuyên qua vùng giữa phạm vi thể lực của Hòa quốc và Nhân Tâm Quán, sau đó lượn quanh Bắc vực một vòng lớn, rồi lại đi Ngọc Kinh Sơn. Như thế nào, đây quả là một ý kiến hay phải không?”
“ Chả ra làm sao cả.” Khương Vọng rất nghiêm túc bổ sung sưa chữa khuyết điểm cho hắn ta: “Đường đi càng kéo dài, thì càng khiến cho người truy lùng ngươi có nhiều cơ hội. Dù sao đó cũng là một vị Chân Nhân hiện thế, lão sẽ đễ dàng nhìn thấu mấy trò lừa bịp vặt vãnh của ngươi. Sau khi đã phát hiện ra dấu vết rồi, lão sẽ đuổi tới rất nhanh. Đáng lẽ ra chúng ta nên tận dụng thời gian, tìm đường ngắn nhất mà đi tới Ngọc Kinh Sơn.”
“Cũng là bởi vì nếu dựa theo suy luận bình thường, ta chắc chắn sẽ không chọn con đường như vậy, vì thế ta mới chọn con đường này.” Triệu Huyền Dương mặt đầy đắc ý nói: “Ta học tập theo ngươi đó!”
Khương Vọng cạn lời mà nói: “Vậy sao ngươi không chạy xa thêm tí nữa đi, dứt khoát vòng qua luôn cả năm nước đồng minh vùng Tây Bắc luôn đi, sau đó lại đi tới Tuyết quốc, rồi đi qua Tuyết quốc để tới Ngọc Kinh Sơn. Kiểu này chắc chắc chả có ai nghĩ đến đâu!”
“Cũng không phải không được a!” Triệu Huyền Dương cười nói: “Vừa vặn chúng ta đi xem một chút cảnh sắc huy hoàng của Tuyết quốc đi, cứ coi như thuận tiện đi du lịch vậy.”
Khương Vọng trong lòng dĩ nhiên là ngàn chịu vạn chịu, thậm chí hắn chủ động nói tới Tuyết quốc, chính là muốn gợi lên ý niệm đi tới Tuyết quốc của Triệu Huyền Dương.
Trước đây vào lúc chia tay ở đài Quan Hà, Hứa Tượng Càn đã nói muốn cùng với Chiếu Vô Nhan đi du lịch Tuyết quốc. Chiếu Vô Nhan kỳ thực đã quanh quẩn ở cấp bậc tuyệt đỉnh Ngoại Lâu rất lâu rồi, hôm nay nàng ta đã nhìn thấy con đường phía trước, nên nàng ta muốn lấy Tuyết quốc làm đoạn đường cuối cùng để có thành tựu Thần Lâm.
Dựa theo thời gian đã qua thì bây giờ có lẽ nàng ta cũng đã là tu sĩ Thần Lâm rồi.
Với xuất thân cùng tư chất cua Chiếu Vô Nhan, cho dù đã đạt được thành tựu Thần Lâm, thì thực lực của nàng ta chắc chắn vẫn chưa thể đuổi kịp thực lực của Triệu Huyền Dương, nhưng nếu chỉ muốn ngăn cản hắn ta thì vẫn có khả năng.
Hơn nữa còn có Hứa Tượng Càn nữa...
Đó chính là cơ hội tốt nhất để Khương Vọng thoát khỏi khốn cảnh này.
Dĩ nhiên, nửa điểm ý tưởng cũng không được biểu lộ trên mặt hắn.
“Thật ra thì nếu như chúng ta có thể buông xuống phân tranh, cùng nhau đi du lịch một chuyến, nhìn một chút sự tốt đẹp của thế gian này, thì cũng là một sự thú vị của đời người á.”
Khương Vọng giọng như kiểu tùy ý nói: “Nếu không sau khi chúng ta đi Tuyết quốc rồi, lại đi về phía đông, thăm thú Mục quốc một chút, đi khoảng một năm hay nửa năm gì đó rồi hẵng đi Ngọc Kinh Sơn. Như thế đảm bảo Khổ Giác tiền bối sẽ không bao giờ đoán ra đâu!”
Triệu Huyền Dương liếc hắn một cái nói: “Ngươi có một vị bằng hữu cũ ở Mục quốc phải không? Ở Hoàng Hà Hội ta đều nghe thấy hết rồi, hai ngươi cùng nhau khóc đến nỗi muốn chảy cả nước mũi! Thế nào đinh dùng Mục quốc để vây bắt ta à?”
Khương Vọng bỉu môi một cái: “Ta chẳng qua là đột nhiên có hứng thú thôi. Ngươi không tin cũng được.”
“Có cơ hội rồi lại nói sau.” Triệu Huyền Dương ha ha cười một tiếng, khống chế tốc độ, tiếp tục ở tầng trời thấp phi hành.
Tuy là bay cực thấp, thường thường sẽ gặp mấy thứ linh tinh ngăn trở, nhưng tốc độ của Triệu Huyền Dương vẫn vô cùng kinh người.
Dọc theo đường đi qua rừng, xuyên qua núi, hắn ta vẫn luôn kiềm hãm lại khí tức của mình, chưa hề quấy rối tới thế lực bên kia.
Khương Vọng câu được câu chăng đáp lại lời Triệu Huyền Dương, tóm lại là không ai hiểu thấu đối phương cả. Mục tiêu của Triệu Huyền Dương tự hồ vô ùng rõ ràng, trong suốt quãng đường hắn ta không hề dừng lại ở chỗ nào cả. Nhưng rõ ràng đường đi này cũng không phải đường đi mà hắn ta đã “hoạch định” cùng với Khương Vọng trước đó.
Sau khí phát hiện ra điều này, Khương Vọng quyết định rời đi mấy thứ chính nghĩa, nghiêm túc gì đó mà phê phán hắn ta: “Ngươi hình như đang lừa dối ta!”
Triệu Huyền Dương không có nửa điểm tỏ ra hối lỗi, cười ha hả nói: “Ta không phải sợ một tuyệt thế thiên kiêu như ngươi lại giở ra vài thủ đoạn mà ta không biết tới, truyền tin cho người khác hay sao. Ta thưởng thức ngươi như thế, nhất định phải đề phòng ngươi một chút mới được.”
Hắn ta thẳng thắn như vậy, ngược lại làm cho Khương Vọng không còn gì để nói, chỉ có thể bỉu môi.
Lại bay thêm mấy giờ nữa, Triệu Huyền Dương bỗng nhiên dừng lại: “Không thể đi tiếp được nữa, lão hòa thượng hẳn đã phát hiện ra cái gì không đúng, rất nhanh liền sắp đuổi tới rồi.”
Khương Vọng nhíu mày: “Nơi này là nơi nào?”
Giờ phút này bọn họ đang dừng chân ở trước một ngọn núi lửa đã tắt, trên núi trơ trụ chỉ có sỏi đá. Nhìn khắp bốn phía cũng không thấy dấu vết hoạt động nào của người sống cả.
Triệu Huyền Dương cười thần bí: Đây là một địa phương rất thú vị!”
Cười rồi, liền kéo Khương Vọng bay thẳng vào trong miệng núi lửa.
Rồi sau đó...
Rơi xuống!
Hai người nhảy vào miệng núi lửa, sau đó không ngừng rơi xuống.
Nham thạch ầm ầm rung động đã ở ngay trước mắt, nhiệt lượng kinh người nhanh chóng truyền ra.
Đối diện với hơi nóng bốc lên cũng đều là gió nóng như thiêu như đốt.
Khương Vọng cau mày nói: “Không đến nỗi phải sử dụng đến biện pháp này để giải quyết ta chứ?”
Triệu Huyền Dương cũng không nói lời nào, kéo hắn tăng tốc độ rơi xuống!
Người mang Tam Muội Chân hỏa như Khương Vọng, tất nhiên là không sợ dung nham, nhưng giờ phút này thần thông của hắn đã bị phong bế.
Chân Nguyên cũng bị cấm, cả người đạo thuật cũng không thể thi triển đươc.
Bây giờ lực lượng thần hồn của hắn cũng đang trong quá trình chậm rãi hồi phục, cũng không thích hợp để ứng phó với dung nham.
Có thể nói, nếu như Triệu Huyền Dương không che chở hắn, thì kết cục mà hắn phải nhận lấy chỉ có cái chết. Nhưng thẳng đến khi dung nham gần sát vào mặt, biểu tình của Khương Vọng đều cực kỳ bình tĩnh.
Ùm.
Hai người chìm vào trong dung nham.
Một tầng ánh sáng nhàn nhạt vàng rực quấn quanh cơ thể hai người.
Tầng ánh sáng đó đem toàn bộ dung nham đẩy ra, mở ra một khoảng không gian cho hai người, thậm chí còn ngăn cách cả nhiệt lượng.
Hai người giống như đang lặn trong làn nước, tự tại mà ung dung.
Khương Vọng cũng không lên tiếng.
Triệu Huyền Dương tựa như đang nghiêm túc tìm kiếm cái gì đó, cũng không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad