Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 866: Bí mật của hung thú

Chương 866: Bí mật của hung thú
Khi Doãn Quan đưa ra hai lựa chọn, Khương Vọng đã ra tay theo bản năng, cũng chưa chắc không phải một loại lựa chọn bản tâm.
Hai người đi theo cửa hang bước vào bên trong, thỉnh thoảng có chậu than chiếu sáng con đường phía trước.
Tình cảnh như vậy khiến Khương Vọng lại liên tưởng đến địa quật Phù Lục, nghĩ đến Khánh Hỏa Kỳ Minh, nghĩ đến những tỉnh thú trong U Thiên kia. Thậm chí hắn đột nhiên nghĩ đến, có phải sâu bên dưới lồng đất của hiện thế cũng có một mảnh U Thiên hay không? Cất giấu rất nhiều đôi mắt tham lam đang nhìn trộm...
Cuối cùng, họ theo đuôi đàn hung thú này mà đi vào một hang động thật lớn.
Đa số các nơi trong toàn bộ hang động đều bị một đại trận có trận văn phức tạp phủ kín.
Đàn hung thú lần lượt đi vào đại trận, thành thành thật thật quỳ rạp trên mặt đất.
Một tu sĩ Nội Phủ Cảnh canh giữ ở bên ngoài đại trận.
Hai gã trông coi đến gần, nhỏ giọng hội báo cái gì đó.
Doãn Quan và Khương Vọng ẩn thân ở bên ngoài hang động, cũng không theo vào. Bởi vì bên trong hang động thật trống trải, nhìn không sót cái gì, không có chỗ nào ẩn thân.
Khương Vọng nhìn nhìn y, hàm ý đò hỏi rất rõ ràng - Kế tiếp làm sao bây giờ? Cần trực tiếp xông vào không?
Doãn Quan cũng không nói chuyện, chỉ dựng lên hai ngón tay, một ngọn lửa xanh chợt lóe qua, lướt ngang trước mắt Khương Vọng.
Trước mắt Khương Vọng nhoáng lên, sự vật nhìn thấy đã có biến hóa, hắn có được thị giác thứ hai ngoài bản thân của hắn.
Hắn thấy được tình hình toàn bộ hang động khổng lồ, cũng thấy được khuôn mặt của tu sĩ Nội Phủ Cảnh Húc Quốc kia, thấy được tình hình cụ thể cả tòa đại trận, cũng nhìn thấy những hung thú thô bạo nọ đang an tĩnh nằm sấp trong đại trận, đều cực kỳ rõ ràng.
Đây là thị giác của một người trông coi trong đó!
Một thủ đoạn vô cùng kì diệu!
Nhưng Khương Vọng không kịp tỏ vẻ kinh ngạc cảm thán, bởi vì ngay thời khắc tiếp theo, hắn liền thấy hai gã tu sĩ đẩy một chiếc xe chở tù từ phía hang động lại đây.
Trong xe chở tù đang nhốt một lão nhân già cả.
Không.
Lão không phải người.
Hầu hết những nơi trên cơ thể lão đều giống Nhân tộc y như đúc, nhưng trên trán có mọc ra một cái một sừng đen.
Lão là một Yêu tộc!
Yêu tộc đã từng là chủ nhân của mảnh thiên địa này, nhưng đó đã là chuyện của thời đại viễn cổ.
Trong tất cả đại đại trung lớn thì viễn cổ là thời đại dài nhất, bắt đầu từ lúc nào thì đã không biết được nữa, thậm chí cũng không thể đo lường thời gian. Có lẽ chỉ có Đạo Môn với truyền thừa cổ xưa nhất còn lưu có ghi lại, nhưng mà Đạo Môn chưa bao giờ công khai những tư liệu này ra.
Nhưng rất nhiều người đều biết điểm cuối của thời đại viễn cổ, tiêu chí kết thúc thời đại này chính là lúc Nhân tộc đuổi Yêu tộc ra thế ngoại, trở thành chủ nhân của hiện thế.
Sau đó đã trải qua thời đại thượng cổ, thời đại trung cổ, thời đại cận cổ dài đăng đẳng, sau đó thì tới hiện giờ.
Toàn bộ thế giới hiện thế, gần như đã không nhìn thấy bóng dáng của Yêu tộc.
Từ lúc Khương Vọng tu hành tới bây giờ, từ một tiểu đạo sĩ Du Mạch vô danh tiểu tốt, tu hành đến bây giờ trở thành thiên kiêu Đại Tẻ, Thần Thông Nội Phủ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy Yêu tộc!
So với đột nhiên nhìn thấy Yêu tộc, ngay cả thủ đoạn mượn "Thị giác" vô cùng kì điệu của Doãn Quan cũng không khiến người ta ngạc nhiên như vậy.
Chẳng lẽ hiện thế vẫn có Yêu tộc tồn tại?
Chẳng lẽ Yêu tộc chưa bao giờ biến mất?
Chiếc xe chở tù kia đẩy lão nhân Yêu tộc một sừng vào trong đại trận, nhìn thấy đám hung thú nằm rạp trong đại trận đó, sự sợ hãi trên mặt lão nhân Yêu tộc cực kỳ rõ ràng: "Các ngươi muốn làm gì, các ngươi muốn làm gì! ?"
Lão nói không phải ngôn ngữ của bất kỳ quốc gia nào mà Khương Vọng biết, nhưng ý nghĩa của mỗi một chữ đều khiến người ta nghe thấy rõ ràng.
Là Đạo ngữt Và âm thanh giống như Thái Hư Huyễn Cảnh.
Tu sĩ Nội Phủ Cảnh Húc Quốc trấn thủ hang động nghe vậy thì nhíu mày: "Vì sao mỗi một Yêu tộc đều phải hỏi câu này kia chứ?
Chúng ta muốn làm gì, chẳng lẽ không phải rất rõ ràng hay sao?"
Tên trông coi đứng bên cạnh hắn cười đáp: "Yêu tộc không phải xuẩn vật không có trí khôn, nhưng có đôi khi từ bỏ tự hồi sẽ càng dễ chịu một chút. Sợ hãi làm lão ta lừa mình dối người. Lão làm bộ không biết thì có lẽ có một số việc sẽ không xảy ra"
Tên trông coi này nói chuyện như rất có kiến thức.
Ngay cả tu sĩ Nội Phủ Cảnh cũng có chút kinh ngạc mà nhìn gã một cái.
Gã ngượng ngùng mà cười nói: "Khi đại tướng quân tới thị sát đã từng nói như vậy."
Lão nhân Yêu tộc trong xe tù không nghe hiểu bọn họ đang nói gì, tiếng cười nói của Nhân tộc làm lão càng sợ hãi. Lão bị khóa chặt trong xe tù, rơi vào đàn hung thú, mà những người này còn nghị luận sôi nổi về lão.
"Các ngươi muốn hung hăng thì có thể tìm tướng quân của chúng ta, vương của chúng ta, chiến sĩ của chúng ta!"
Lão giãy giụa hô to: "Khi đễ đám già yếu phụ nữ trẻ em bọn ta thì có bản lĩnh gì hả!"
Tu sĩ Nội Phủ Cảnh Húc Quốc cười nhạo một tiếng: "Yêu tộc có già yếu phụ nữ trẻ em à?"
Cuộc "Giao lưu" của hai bên đã định trước không có kết quả, bởi vì bọn họ nghe hiểu lời nói của Yêu tộc, tên Yêu tộc này lại không hiểu hắn đang nói cái gì.
Sợ hãi càng thêm mãnh liệt.
Có thể nhìn ra cơ bắp già cả trên người lão nhân Yêu tộc này đều căng cứng, cực kỳ cứng đở.
Lúc này, xe chở tù đã được đẩy mạnh vào trung tâm đại trận.
Hai gã tu sĩ đẩy xe gần như dùng tốc độ chạy trốn rời khỏi đại trận, liên tục thối lui đến bên cạnh tên tu sĩ Nội Phủ Cảnh kia.
"Thời gian cũng đã đến." Tu sĩ Nội Phủ Cảnh Húc Quốc nhanh chóng bấm tay niệm chú, không trễ một giây nào cả.
Đại trận chợt sáng lên!
Vô số tuyến đỏ rực lan tràn dọc theo mặt đất, mở rộng ra như mạng nhện, nhanh chóng kéo tất cả hung thú lại bên nhau. Mà điểm cuối của tất cả tuyến đỏ đều trên người lão nhân Yêu tộc một sừng kia.
"AII?
Tên Yêu tộc này lập tức kêu lên thảm thiết, chấn động cả hang động.
Mà thân thể lão, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khô quắt lại.
Ngay lúc này, Khương Vọng nhìn thấy một con hung thú nằm bò bỗng đứng lên, vẻ khát máu thô bạo thuần túy trong mắt đã tan đi.
Mà càng khiến người ta rung động chính là, trong cơ thể đám "Hung thú" kia mơ hồ có thứ gì được dựng dục ra...
Là Đạo Mạch!
Khương Vọng nhanh chóng nhận ra, đó là Đạo Mạch đang chậm rãi thành hình!
Nói cách khác, vào giờ này khắc này, con hung thú đó đã biến thành yêu thú!
Tất cả đều có đáp án.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad