Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1198: Mâu thuẫn

Chương 1198: Mâu thuẫn
Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng mỗi người có một áo bào màu tím do Tề đế ban cho, đó là bằng chứng chứng minh cho chiến công của bọn hắn, rất hiếm có.
"Ấy! Đây không phải là Lý đường chủ sao? Đang ở đây gây chiến với ai vậy?" Người phụ nữ trung niên ở xa xa lên tiếng, giọng nói rất ung dung thản nhiên.
Bà ta khó mà không thoải mái được.
Từ trước đến nay, ở đảo Hữu Hạ, Ngũ Tiên Môn và Nộ Kình Bang vẫn luôn cạnh tranh với nhau, có một số tông môn nhỏ khác đã sớm bị bọn họ thôn tính hoặc là đuổi đi.
Năm ngoái chỗ dựa của Nộ Kình Bang chết đi, hôm nay hải thú mà bọn họ thuần phục cũng đã chết rồi. Con Bát Trảo hái thú kia nếu như được sử dụng, chiến lực của nó tuyệt đối vượt xa một tu sĩ Nội Phủ, là tài nguyên chiến lực hiếm có.
Một Nộ Kình Bang như vậy, lấy gì để cạnh tranh với Ngũ Tiên Môn đây?
"Phạm Thanh Thanh!"
Chuyện vẫn chưa được giải quyết, Ngũ Tiên Môn còn đến xem trò vui. Lý Đạo Vinh chỉ cảm thấy ngay cả quai hàm cũng đều đau. Lạng lùng quát: "Không liên quan gì đến các ngươi. Đừng có xen vào chuyện của người khác!"
Phạm Thanh Thanh mặt không biến sắc, che miệng cười nói:
"Chuyện xảy ra xung quanh đảo Hữu Hạ, Ngũ Tiên Môn ta đều có thể quản lý."
Bà ta trừng Lý Đạo Vinh, nhất thời lộ ra một chút hung ác: "Sao?
Nộ Kình Bang các ngươi không phục sao?"
Lúc Hải Tông Minh vừa chết, Ngũ Tiên Môn vẫn chưa có động tác gì. Giống như đang quan sát tình thế, xác định tính chân thật.
Nhưng trong suốt một năm này, vẫn luôn bị chèn ép.
Nộ Kình Bang tạm thời chưa thể tìm được chỗ dựa mới, đối mặt với việc Ngũ Tiên Môn chèn ép, chỉ có thể lui rồi lại lui.
Hôm nay Lý Đạo Vinh cũng không ngoại lệ.
Chỉ có thể không đầu không đuôi nói một câu: "Xem ngươi còn ngang ngược được đến khi nào!"
Phạm Thanh Thanh khinh thường liếc hắn ta một cái, vừa cười vừa nhìn về phía Khương Vọng: "Vị tiểu huynh đệ này từ đâu đến đây? Đừng nóng nảy như vậy, buông kiếm của ngươi xuống đi.
Nói ta biết đã xảy ra chuyện gì? Tu sĩ Ngũ Tiên Môn chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn phân rõ phải trái, không giống với những kẻ thích hãm hại lừa gạt người khác kia, ngươi cứ yên tâm!"
Khương Vọng cười, cũng rời tay khỏi chuôi kiếm, nói: "Ta đến từ Lâm Truy, vì phá án nên quấy rây nơi đây. Chuyện hôm nay sao? Cũng rất đơn giản. Ta chỉ tiện tay giết một con hải thú mất khống chế, cứu những người dân trên thuyền mà thôi. Kết quả, vị họ Lý này liền nhảy ra nói ta giết hải thú mà tông môn bọn họ thuần dưỡng, muốn dạy dỗ ta!"
Bởi vì chỗ dựa phía sau của Ngũ Tiên Môn là sư phụ của Trúc Bích Quỳnh, hắn muốn tiếp xúc nhiều hơn với người của Ngũ Tiên Môn, nên thái độ cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Phạm Thanh Thanh lộ vẻ kinh ngạc: "Lại có chuyện như vậy sao?
Lý đường chủ là đang đổi trắng thay đen sap? Nộ Kình Bang lại có thể làm ra chuyện như vậy? Vì sao lại có người như thế?"
Khương Vọng hơi bất đắc dĩ cười cười. Tỏ vẻ chính mình cũng rất khó hiểu.
Hai người tuy mới gặp nhau lần đầu, nhưng lại phối hợp ăn ý, vả mặt Lý Đạo Vinh vang lên bôm bốp.
Một mình Khương Vọng đã chẳng đối phó nổi, lại còn thêm một Phạm Thanh Thanh, chuyện này căn bản chẳng thể nào giải quyết được. Lý Đạo Vinh cũng không muốn tiếp tục ở đây chịu nhục, cho nên phủi ống tay áo, nói: "Ta không ở đây càn quấy với các ngươi. Vẫn còn nhiều thời gian, đúng sai phải trái tự có công đạo!"
Nếu đi như vậy thì cũng không sao.
Nhưng trong lòng vẫn rất tức giận, trước khi đi, hắn ta chợt nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đầu tiên đứng ra làm chứng là lão Triệu, nói: "Thân là hải dân, lại ăn cây táo rào cây sung.
Ngươi được lắm, Nộ Kình Bang nhớ ngươi rồi, tự lo liệu cho tốt!"
Dứt lời, hắn ta liền chuẩn bị rời đi.
Đây chỉ là một câu giận chó đánh mèo bình thường mà thôi.
Nhưng Khương Vọng lại dùng giọng nói còn vang dội hơn so với hắn ta nói: "Ta cũng đã nhớ kỹ ngươi rồi! Nhớ kỹ mặt ngươi, nhớ kĩ ngươi là đường chủ của Nộ Kình Bang. Ngươi họ Lý. Vị Triệu thúc này là bằng hữu của ta, ngươi tốt nhất nên chăm sóc ông ấy cẩn thận. Nếu sau này ông ấy xảy ra chuyện gì, bất kể có liên quan đến ngươi hay không..."
Khương Vọng bước đến trước một bước, chỉ kiếm lên trời: "Ta sẽ giết ngươi!"
Cái gì gọi là Nội Phủ thần thông?
Có thể đánh một trận với Ngoại Lâu cảnh. Thực lực của Khương Vọng ít nhất phải bằng bang chủ của Nộ Kình Bang, làm sao một tu sĩ nội phủ bình thường ở một hòn đảo nho nhỏ như hắn ta có thể sánh bằng?
Trong nháy mắt bị sát khí dữ tợn này ép đến, Lý Đạo Vinh không kìm lòng được mà lùi về phía sau một bước dài!
Suýt nữa không thể giữ thăng bằng trên không mà rơi xuống biển.
Lại lập tức mặc kệ gì mà thể diện, gì mà khí thế, không nói một lời, mặt xám ngoét bay đi.
Nam tu sĩ lúc trước trách mắng Khương Vọng lại càng đã sớm cụp đuôi xuống, không dám nói tiếng nào. Sau khi thấy Lý Đạo Vinh rời đi, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng nữ tu sĩ còn lại kia, lại liên tục quay đầu, nhìn Khương Vọng mấy lần.
Nhìn thấy Khương Vọng dùng một câu nói bức lui Lý Đạo Vinh, Phạm Thanh Thanh cười không ngừng: "Ở xa tới là khách, tiểu huynh đệ hiếm khi đến đảo Hữu Hạ, chi bằng đến Ngũ Tiên Môn của ta ngồi một chút?"
Bà ta đến muộn, ngược lại không biết được thân phận chân chính của Khương Vọng. Nhưng nhìn dáng vẻ của Lý Đạo Vinh, cũng không khó đoán được, Khương Vọng hẳn là một đại nhân vật đến từ Lâm Truy.
Hơn nữa đối phương lại đối chọi gay gắt với Nộ Kình Bang như vậy.
Là trưởng lão của Ngũ Tiên Môn, nếu như bà ta không lợi dụng chuyện này thật tốt thì cũng thật chẳng xứng làm trưởng lão.
Khương Vọng bật cười, không chút khách khí nói: "Vậy thì Khương mỗ liền làm phiền vậy."
Hắn đang muốn tìm hiểu Ngũ Tiên Môn một chút. Tìm hiểu về chữ "Tiên" kia, cũng như tìm hiểu người đứng sau nó.
Phạm Thanh Thanh làm một động tác tay mời ở trong không trung.
Khương Vọng quay sang đám người lão Triệu chắp tay: "Chư quân, sau này còn gặp lại."
Lão Triệu lúc này lại không hề lỗ mãng một chút nào, cũng chắp tay, ôn hòa và lễ phép vô cùng.
Lúc này Khương Vọng mới bước một bước lên trên cao, bay đi cùng với mấy tu sĩ của Ngũ Tiên Môn.
Đối với bóng lưng đang xa dần của mấy tu sĩ trẻ tuổi này, tất cả những người trên thuyền nhỏ Long Cốt, không biết là bắt đầu từ ai mà toàn bộ đều khom lưng, khom người bái thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad