Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1425: Mục đích đến

Chương 1425: Mục đích đến
"Sao đám cực khổ ngài nghênh đón từ xa." Hư Trạch Phủ thoạt nhìn không phải người thích vòng vo, nói một câu khách khí, liền nói thẳng: "Vãn bối đưa thiếp đến nhà, là mang theo nhiệm vụ của sư môn..."
"Trạch Phủ hiền đệ có điều không biết, Tuân Ca Nhi nhà ta còn đang bế quan tại Tắc Hạ Học Cung" Trọng Huyền Hanh Thăng hết sức thân mật cười nói: "Còn có ba tháng mới ra được!"
Lão cũng chỉ ÿ vào địa vị của Trọng Huyền gia, mới có thể cậy già lên mặt, xưng huynh gọi đệ với một vị tu sĩ Thần Lâm.
Trái lại, Hư Trạch Phủ cũng không ngại lão xưng hô thế nào, nghe vậy chỉ kỳ quái nhìn lão một cái: "Lần này ta đến không phải vì tìm Trọng Huyền công tử."
Rất nhiều năm trước, y quả thật đã từng thay mặt Thái Hư Phái tới tìm Trọng Huyền Tuân, nhưng đó là phụng mệnh của Thái Thượng trưởng lão, xử lý một mối duyên phận sớm có-- Trọng Huyền Tuân là đạo mạch trời sinh, mới sinh ra không bao lâu, Thái Thượng trưởng lão của Thái Hư Phái, Hư Uyên Chi, đã đích thân đến Trọng Huyền gia, muốn thu đồ đệ.
Phụ thân Trọng Huyền Tuân - Trọng Huyền Minh Quang trái lại hết sức phấn khởi, ôm lấy Trọng Huyền Tuân trong tã lót, đưa ra bên ngoài.
Thế nhưng, lúc đó nhân vật truyền kỳ của Trọng Huyền gia, Trọng Huyền Minh Đồ vẫn còn, lại nói một câu, chuyện của đứa bé, để chính nó tự quyết định. Chuyện này liền gác lại.
Qua mấy năm, Thái Thượng trưởng lão đang bận làm một chuyện lớn, không phân thân nổi, y tuân theo ý chí của Thái Thượng trưởng lão, đến Trọng Huyền gia lần nữa, trao đổi trực tiếp với Trọng Huyền Tuân.
Lại bị Trọng Huyền Tuân cự tuyệt...
Y mang đến thần công bí pháp, báu vật quý trọng có tiếng, và toàn bộ nội tình hùng hậu của Thái Hư Phái, lại bị một đứa trẻ nho nhỏ, dùng giọng nói còn vẻ non nớt, cự tuyệt.
Y vẫn còn nhớ rõ sự kinh diễm khi nhìn thấy đứa bé kia lúc trước, và lời nói của đứa bé kia "Đây không phải đạo của ta" Lúc ấy, thể xác và tỉnh thần của y đều run lên, rung động.
Khi đó y nghĩ, cho dù sau này đứa bé kia có thành tựu gì, y đều không bất ngờ.
Thế nhưng, lần này y tới đây, quả thật không phải đến tìm Trọng Huyền Tuần.
Nếu đã vô duyên, Thái Hư Phái sẽ không ép buộc.
Trọng Huyền Nguyên Hộ nhìn hai người bọn họ nói chuyện phiếm, cũng không chủ động chen lời vào.
Tổ sư Thái Hư Phái, Hư Uyên Chi, chính là Chân Quân đương thời, tồn tại cao nhất đứng trên đỉnh siêu phàm.
Khi đó Trọng Huyền Minh Đồ vẫn còn, cho dù Trọng Huyền Tuân là đạo mạch trời sinh, cũng chắc chắn không có khả năng kế thừa tước vị. Đạo mạch trời sinh đương nhiên là thiên tài trong thiên tài. Đặt ở thời viễn cổ, đó chính là một trong những hy vọng của Nhân tộc. Nhưng ở thời này, đó chỉ là hiệu quả của một viên Thiên Nguyên đại đan mà thôi. Trọng Huyền Minh Quang đương nhiên ước gì đưa con đi Thái Hư Phái.
Nhưng mỗi thời mỗi khác. Hiện tại Trọng Huyền Tuân có khả năng kế thừa vị trí gia chủ, thậm chí trong một đoạn thời gian rất dài, đều được coi là nhân tuyển duy nhất cho vị trí gia chủ tương lai. Giờ lại khiến Trọng Huyền Minh Quang lựa chọn, sẽ rất khó nói.
Trái lại, Trọng Huyền Minh Đồ khi đó lại cho người cháu còn trong tã lót cơ hội lựa chọn.
Trọng Huyền Nguyên Hộ thở dài một hơi trong lòng.
Ông ta đã không nhớ rõ lắm, ngày Minh Đồ quay người rời đi đó cách nay đã bao nhiêu năm.
Nghe thấy lời của Hư Trạch Phủ, Trọng Huyền Hanh Thăng ngạc nhiên nói: "Ngài không phải đến tìm Tuân Ca Nhi sao?"
Lão thực sự không nghĩ ra được, tu sĩ Thần Lâm của Thái Hư Phái đến thăm viếng Trọng Huyền gia còn có thể vì chuyện gì.
Ngoài nói chuyện thu đồ đệ, Tê Quốc sẽ không cho phép. Chẳng lẽ là vì Trọng Huyền Thắng? Nhưng Thắng Ca Nhi vẫn còn ở ngoài vùng biển.
Hư Trạch Phủ nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngài hiểu lầm"
Thấy Trọng Huyền Nguyên Hộ không định chủ động nói gì nữa, y cũng nói chuyện tiếp với Trọng Huyền Hanh Thăng, vẫn ôn hòa, lễ độ: "Xin hỏi Khương Vọng Khương công tử, nghỉ chân ở nơi này sao?"
Tìm Khương Vọng!
Lời lão nói lúc trước, cái gì mà người tới từ nơi nông thôn tất nhiên là không biết Thái Hư Phái, hiện tại cũng là một bạt tai, đánh về trên mặt lão.
Thái Hư Phái đến chính vì Khương Vọng!
Mà điều khiến lão lo lắng nhất là có thể vị tổ sư Thái Hư Phái kia lại muốn thu đồ đệ, càng nhìn trúng Khương Vọng hay không?
Lão cũng không hiểu rõ về Thái Hư Phái, chỉ biết đó là tông môn lánh đời có căn cơ vô cùng thâm hậu.
Lão không khỏi sẽ nghĩ, có loại tài nguyên này thêm vào, sẽ sinh ra ảnh hưởng gì với cuộc chiến giữa Trọng Huyền Thắng, Trọng Huyền Tuân?
Lão đột nhiên sinh ra lo lắng vô cùng trong lòng, trong chốc lát lại quên đáp lời.
Trái lại, chính Khương Vọng đi ra từ trong đám người: "Ta là Khương Vọng,"
Hư Trạch Phủ nhìn lại theo tiếng kêu, thấy một người trẻ tuổi đeo trường kiếm trên lưng, hiên ngang đứng thẳng, ngũ quan thanh tú, nhưng không mất kiên định, đặc biệt là một đôi mắt kia, trong suốt, sáng ngời, sạch sẽ.
Lần đầu tiên nhìn thấy, hắn không quá lạ thường, nhưng giờ phút này hắn vừa đứng ra, ngẩng đầu, thẳng sống lưng, không kiêu ngạo, không tự ti, tự mang khí độ lỗi lạc, lại là che khuất những người tuổi trẻ sau lưng kia.
"Tại hạ là môn đệ Thái Hư, Hư Trạch Phủ." Hư Trạch Phủ nghiêm túc giới thiệu chính mình một lần nữa: "Ta nhận mệnh lệnh của sư môn đến tìm Khương công tử, không biết có thể bớt chút thì giờ nói chuyện hay không?"
"Những người xuất hiện ở đây đều là trưởng bối của ta, ngươi có chuyện gì, nói ngay ở đây là được." Thế mà trái lại, thái độ của Khương Vọng lại hơi lạnh nhạt.
Hắn thấy rằng, ngươi muốn tới gặp ta, lại đường đường chính chính gửi thiếp cho Trọng Huyền gia. Để nhiều lão gia Trọng Huyền gia tràn đầy phấn khởi tới đón tiếp ngươi như vậy.
Rốt cuộc là ngươi đang ủng hộ, hay đang đào hầm chôn ta?
Đáy lòng hắn không thoải mái, đương nhiên không muốn phối hợp.
Thật ra, Khương Vọng đã hiểu lầm.
Thái Hư Phái ít liên luy đến việc thế tục, căn bản mặc kệ sự tranh chấp giữa các phương. Việc gửi thiếp trước khi đến cửa trước đó, cũng chỉ làm theo lễ. Vừa lúc Khương Vọng lại ở Trọng Huyền gia thôi. Nếu Khương Vọng ở nhà Trương Thúy Hoa, Thái Hư Phái cũng sẽ gửi bái thiếp cho Trương Thúy Hoa trước, mặc dù người ta không nhất định dám thu.
"Đó là chuyện rất quan trọng, quả thực muốn nói chuyện riêng với ngươi. Ta đã chạy đến từ rất xa... Hư Trạch Phủ nói đến đây, thi lễ với Trọng Huyền Nguyên Hộ một lượt: "Trạch Phủ thất lễ"
Trọng Huyền Nguyên Hộ cười ha hả khoát tay: "Không sao."
Sau đó, ông ta mới nói với Khương Vọng: "Tiểu Vọng, Thái Hư Phái rời xa thế giới, không nhúng tay vào phân tranh, Trạch Phủ không phải người có ý đồ xấu, ngươi tâm sự cùng hắn cũng không sao."
Lúc này, Khương Vọng mới gật đầu: "Tiểu tử biết."
Hư Trạch Phủ đương nhiên cũng vui vẻ: "Cám ơn Trọng Huyền tiên sinh"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad