Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1864: Mối liên kết

Chương 1864: Mối liên kết
Cái gì mà thiên tài vạn năm khó gặp, tư thái che phủ cả chín kiếp, nghe không cần nghe cũng biết là mấy lời nói ba hoa. Cho dù Dư Bắc Đấu có coi trọng Khương Vọng thế nào đi chăng nữa thì cũng không bao giờ khoa trương đến vậy. Trương Vệ Vũ chỉ vừa nghe qua liền biết Trọng Huyền Thắng lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ rồi.
Nhưng việc vật này thuộc về Dư Bắc Đấu ắt hẳn là thật.
Nhất là Trọng Huyền Thắng lại mang cả danh tiếng của Thiên Tử và Giám chính Khâm Thiên Giám ra để nói, vậy chuyện này không thể nào nói láo được.
Được gọi là “quái diễn bán thế” (1) Dư Bắc Đấu, thanh danh tự nhiên là vô cùng to lớn.
Có người chửi rủa ông ta như yêu ma, nhưng cũng có có người kính trọng ông như thần minh.
Nhưng không có ai có thể chối bỏ sự mạnh mẽ của ông ta được.
Trương Vệ Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không thể tức giận nhất thời được, đại trượng phu cần có một cái nhìn lâu dài, nghĩ vậy y bèn trả lại bùa hộ mạng, phân phó thuộc hạ: “Đem bùa hộ mạng trả lại vị trí cũ đi.”
Người binh sĩ Trảm Vũ quân đứng ở trước mặt y kia đang đưa tay muốn nhận lấy...
Nhưng cùng lúc đó, trong thiên địa, thật giống như có một sự biến hóa kỳ diệu đang xảy ra. Sự biến hóa này không hề có tiếng động, vì không có một ai có thể nghe thấy cái gì, nhưng nó vẫn đang diễn ra một cách mạnh mẽ và rộng rãi. Trong lòng toàn bộ những người ở trong trấn hay ở bên trong trấn đình này đều rung động mãnh liệt.
Tựa như ở ngay vị trí trước ngực đang có một con cự thú máu tươi đầm đìa đang tới gần.
Sau khi loại cảm giác này xuất hiện, ở bên trong trấn đình đột nhiên xuất hiện một đường lôi điện đỏ như máu dài dằng dặc giống như rồng, cũng giống như rắn, xen giữa thực và hư, không cách nào nắm bắt, cũng không có cách nào nhìn rõ được. Lại biến mất trong nháy mắt!
Cảm giác hồi hộp trong tim cũng bắt đầu biến mất đi, hết thảy đều bắt đầu khôi phục lại như bình thường.
Mà lá bùa hộ mạng cầm ở trong tay của Trương Vệ Vũ đột nhiên không tiếng động nổ tung!
Nó hóa thành ngàn vạn mảnh nhỏ, rơi xuống lả tả trong không trung!
Người binh sĩ Trảm Vũ quân đưa tay muốn nhận kia ngây ngẩn cả người, Trương Vệ Vũ cũng ngây ngẩn.
Tia điện màu máu kia phảng phất giống như là ảo giác, mà cảm giác tim đập liên tục hồi hộp kia cũng giống như chưa từng xuất hiện qua.
Nhưng trong lòng bàn tay của Trương Vệ Vũ lại chỉ còn lại một đống giấy vụn!
“Hay thật!”
Trong số những người ở bên trong trấn đình, Trọng Huyền Thắng là người có phản ứng đầu tiên. Nhưng phản ứng của hắn ta không phải là làm thế nào để truy đuổi tia điện màu máu xuất hiện trong thoáng chốc kia. Mà hắn ta lại chỉ thẳng tay vào mặt của Trương Vệ Vũ, nhảy cẫng lên nói: “Ngươi lại dám phá hủy đi bảo vật hộ thân của Khương Vọng!”
Kỳ thực hắn ta cũng không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, nhưng điều này cũng không ngăn cản được hắn ta lúc này cảm thấy cực kỳ căm phẫn, tức giận không kiềm chế được: “Hay cho Trương Vệ Vũ nhà ngươi! Ta vẫn nghĩ là ngươi công tư phân minh, dù sao cũng là nhân tài do Trần Phù đại nhân đào tạo, cho dù có bỉ ổi một tí, thì cũng không đến nỗi không biết lễ nghĩa liêm sỉ. Không nghĩ tới ngươi lại thừa dịp Khương Vọng không có ở đây, lấy việc công trả thù riêng, hủy đi bảo vật hộ thân của hắn! Trương Vệ Vũ, tội của Khương Vọng còn chưa có định đoạt! Ngươi chẳng qua chỉ là phụ trách tới trấn Thanh Dương lục soát. Ai cho ngươi quyền lực, ai cho ngươi lá gan lại dám phá hủy một món bảo vật hộ đạo kiếm có như thế hả! Chẳng lẽ chỉ cần có Trần Phù đại nhân làm chỗ dựa là có thể trắng trợn làm hại một vị anh hùng vì nước tranh vinh hay sao?”
Sắc mặt Trương Vệ Vũ vô cùng khó coi.
Cái tên này càng nói càng khoa trương, lại còn lôi cả “bảo vật hộ đạo” ra để nói nữa. Y thừa nhận lá bùa hộ mạng này quả là có chút bất phàm, nhưng làm gì mà đến trình độ đó? Khương Vọng cho dù có là thiên tài đi chăng nữa thì bây giờ tu vi cũng chỉ ở mức Nội Phủ, cái hộ mạng này có thể đạt tới mức nào cơ chứ?
Nhưng y đúng là không có cách nào phủ nhận là ——
Lá bùa hộ mạng ấy đúng là bị hủy ở trên tay của y!
Thật là tai bay vạ gió mà.
Vì thế y chỉ có thể trầm giọng nói: “Ta cũng không có làm gì. Ngươi cũng không phải không mắt để phân biệt mấy thứ này!”
“Ngươi là cường giả Ngoại Lâu Cảnh, mà ta chỉ có tu vi Nội Phủ mà thôi. Ngươi mà làm ra động tác nhỏ gì, ta không thấy được thì cũng rất bình thường mà!” Trọng Huyền Thắng nghiêng đầu nhìn về phía Mã Hùng: “Mã bộ đầu, ở chỗ này chỉ có ngươi là có tu vi Ngoại Lâu, cũng chỉ có ngươi mới có thể so sánh với người này thôi, vậy giờ ngươi nói ta xem, ngươi có thể thấy cái gì bất thường không?”
Trương Vệ Vũ mặc dù cũng không nghĩ có thể trông cậy gì vào tên Mã Hùng này, nhưng y cũng không khỏi có chút mong đợi nhìn sang.
“A?” Mã Hùng cùng lúc đón hai đạo ánh mắt phóng tới, người như ở trong mộng mới tỉnh, mặt đầy u mê nói: “Vừa rồi ta đang thăm dò trong Nội Phủ, không có chú ý bên ngoài, đã xảy ra chuyện gì sao?” Cho nên nói, nào có kẻ ngu! Mã Hùng ở Đô Thành Tuần Kiểm Phủ nhậm chức nhiều năm, bản lãnh khác có lẽ cũng chỉ ở mức bình thường, nhưng một thân thân pháp luồn lách tránh sự việc lại luyện tới mức tuyệt đỉnh.
Chẳng còn cách nào khác, đại nhân vật ở thành Lâm Tri này quả thực quá nhiều. Những thứ cần phải luyện ra sớm đã luyện ra được rồi, nếu như không luyện ra được thì khó lòng mà tiếp tục sống được ở thành Lâm Tri này.
“Haizz.” Trọng Huyền Thắng lắc đầu một cái, nhìn trông cực kỳ đau lòng nhìn về phía Trương Vệ Vũ: “Trương đại nhân, Khương Thanh Dương người ta khó khăn lắm mới tàng giấu được một món bảo bối ở trong nhà, cũng không trêu chọc đến ngươi, thế mà ngươi nói hủy liền hủy. Cái này mà không có hai ba ngàn nguyên thạch bồi thường thì ta quả thực khó lòng mà giải thích giúp ngươi được đó!”
...
...
Cùng lúc khi mà lá bùa hộ mạng ở trấn Thanh Dương nổ tung. Bên trong thành Dẫn Quang, Đoán Mệnh Nhân Ma vừa mới dùng năm ngón tay ấn lên quẻ bói đột nhiên ngã ngửa ra sau.
Biểu tình của hắn ta trong nháy mắt trở nên vô cùng ngoan độc, hắn ta há to miệng một cái, ho ra một quả tim tươi mới, còn nhúc nha nhúc nhích!
Rồi sau đó hắn ta đưa tay chộp một cái!
Trong lúc đang ngã ngửa ra sau, hắn ta mau chóng ổn định lại thân thể, trên tay dùng sức một chút, ngay lập tức bóp nát trái tim tại chỗ!
Bành!
Tiếng nổ bộc phát như tiếng sấm rền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad