Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3111 - Đối lập với ai, là địch với ai



Chương 3111 - Đối lập với ai, là địch với ai




Chương 3111: Đối lập với ai, là địch với ai
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Cuộc tranh đấu của đại quốc, tàn khốc cỡ nào chứ?" Lâm Chính Nhân chủ động trả lời thay quốc tướng: "Tề quốc có thể không từ thủ đoạn chèn ép các nước đạo chúc nên đương nhiên Cảnh quốc cũng muốn ra mặt đánh trả, trong chuyện này cũng không thể dùng đạo lý để nói rõ được. Bão Tùng, ta biết trong mắt ngươi xưa nay không chứa được hạt cát nhưng việc này không phải là việc ngươi có thể nghị luận. Hơn nữa, Tề quốc có tâm hại người trước, chẳng lẽ chúng ta còn phải nói quy củ đạo nghĩa với bọn họ sao? Là lý niệm, chính trực của hai người chúng ta quan trọng, hay là an nguy của Trang quốc quan trọng?"
Phó Bão Tùng nhất thời nghẹn lời, chỉ nói: "Lâm đại nhân, ta nói không lại ngươi."
"Quả thực đáng hận! Con dân Trang quốc chúng ta, đời đời đều bị Bạch Cốt Đạo hại. Tu sĩ Trang quốc chúng ta, đời đời đều vì tiêu diệt toàn bộ Bạch Cốt Đạo mà chiến. Không có người nào có tư cách giơ đại kỳ này hơn chúng ta! Sao bồn nước bẩn này còn có thể giội lên đầu chúng ta được chứ?" Người vừa phẫn uất mở miệng là người xếp cuối cùng trong Tân An Bát Tuấn, Giang Lưu Nguyệt: "Chẳng lẽ Tề quốc có thể đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái sao?"
"Đây là sự lợi hại của cường quyền, nào có công lý để nói."
Có mấy lời Đỗ Như Hối không tiện nói nhưng từ miệng Lâm Chính Nhân thốt ra thì lại không có vấn đề gì cả, gã cũng rất tự giác ra mặt dạy bảo Giang Lưu Nguyệt: "Giang chấp ti, chúng ta có thể có thế giới lý tưởng của mình nhưng không thể trông cậy người khác cũng có thể ngây thơ như vậy. Khương Võ An đã muốn che giấu việc ác của mình thì nhất định phải đưa chúng ta vào chỗ chết. Mà Tề quốc hùng bá Đông Vực, nuốt Dương diệt Hạ, việc ác bất tận, nào sẽ quan tâm đến chúng ta."
Giang Lưu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, nộ khí khó bình nhưng cũng rất tôn trọng Lâm Chính Nhân, chắp tay nói: "Sư đệ thụ giáo."
Trước kia, hắn ta đã nếm qua giáo huấn của Lâm Chính Nhân, cũng có chút lý niệm không hợp. Về sau quyết chí tự cường, cũng bộc lộ tài năng trong quốc đạo viện. Là đệ nhất nhân cao quý của quốc đạo viện, nhưng sư huynh Lâm Chính Nhân lại xin lỗi hắn ta. Nói rằng, lúc trước vì trong mình mang quân vụ, cũng vì thắng lợi của quốc gia vậy nên khúc mắc trong lòng hắn ta đã sớm được cởi bỏ.
Tu vi, nhân phẩm của Lâm sư huynh đều là nhất đẳng, càng tiếp xúc, càng khiến người ta kính nể.
Bây giờ hắn ta thấy, người đáng giá tín nhiệm nhất đương nhiên vẫn là Phó Bão Tùng sư huynh nhưng người thứ hai chính là Lâm Chính Nhân sư huynh. Vậy nên, Lâm Chính Nhân xưng hô chức quan của hắn ta, còn hắn ta lại lấy thân phận sư đệ để đáp lại.
Trong lòng Đỗ Như Hối lại thở dài.
Lâm Chính Nhân quả thực cái nào cũng tốt, là nhân tài có thể dùng, ngoại trừ việc không đáng tín nhiệm...
Hiện giờ, ông ta lấy tu vi Thần Lâm cảnh còn có thể áp chế được nhưng chờ đến ngày Lâm Chính Nhân có thể Thần Lâm, trong triều còn ai có thể áp chế gã đây?
Nói không chừng đến lúc đó, cũng chỉ đành...
"Kiếm Thu, ngươi thấy thế nào?" Ông ta nhìn về phía Lê Kiếm Thu từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc.
Bên hông Lê Kiếm Thu treo một thanh kiếm gỗ đào, đoan chính ngồi ở nơi đó, đáp: "Kiếm Thu không có nhận định gì. Nhưng nếu muốn vì tương lai lâu dài của quốc gia mà tính thì quốc tướng nói thế nào, Kiếm Thu sẽ làm thế ấy."
Trước lúc hỏi ra miệng, Đỗ Như Hối liền biết sẽ nhận được đáp án thế này.
Ông ta cũng không bất ngờ, chỉ lại hỏi: "Ngươi và Dã Hổ cũng đều xuất thân từ thành Phong Lâm, ngươi cảm thấy hắn ta sẽ nghĩ thế nào?"
Đỗ Dã Hổ xếp hạng thứ hai trong Tân An Bát Tuấn giờ khắc này lại không có mặt trong tướng phủ. Trừ phi là yêu cầu bắt buộc còn không hắn ta sẽ không tham dự những lần tụ hội bí mật như thế này, thậm chí cả triều nghị cũng rất ít khi tham dự. Vẫn luôn ăn ở trong quan, mỗi ngày chỉ có luyện binh luyện công. Trong số những thanh niên tài tuấn của Trang quốc này, hắn ta nổi danh là người kiệm lời, quái gở.
Nào có mấy ai biết, lúc còn ở thành Phong Lâm, Đỗ Dã Hổ thích nhất là la hét ầm ĩ chứ?
Khương Vọng biết, Triệu Nhữ Thành đang ở Mục quốc biết, còn có chính bản thân Lê Kiếm Thu...
Lê Kiếm Thu cảm thán nhưng ngoài miệng chỉ đáp: "Trong lòng Tướng gia tự có phán đoán, không cần Kiếm Thu lắm miệng. Nhưng ta nghĩ, việc mà bệ hạ tin tưởng, tướng gia tin tưởng, Kiếm Thu tin tưởng, Phó Bão Tùng tin tưởng... Trên dưới cả nước đều tin tưởng, Đỗ tướng quân có lý do gì không tin?"
"Ai lại không tin việc mình tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, lại tin tưởng lời nói của một người khác chứ? Huống hồ lần trước tại thành Bất Thục, nếu không phải Tướng gia ra tay, Đỗ tướng quân đã chết rồi!" Lâm Chính Nhân nói: "Nếu không phải Khương Vọng dựa vào Ma tộc, cấu kết với Bạch Cốt Đạo, hiến tế bách tính toàn thành, dùng yêu pháp biến oan hồn thành lực lượng cho mình dùng, sao có thể có tu vi như hôm nay? Phải biết, ban đầu, lúc ở thành Phong Lâm, một đầu ngón tay của ta cũng có thể giết chết hắn, hắn cũng chẳng phải nhân vật thiên tài gì, lại làm chuyện ác hết lần này đến lần khác, chỉ có điều may mắn hiển danh, đươc người trong thiên hạ tôn sùng mà thôi! Từ đó có thể thấy được thương sinh ngu muội, chỉ vì người ta là cường giả mà vỗ tay khen tốt."
"Im lặng!" Đỗ Như Hối trách mắng: "Việc này cũng có thể nói tùy tiện sao? Không có chứng cớ thì phải biết im miệng! Chẳng lẽ ngươi đã quên việc bản tướng phải lên Ngọc Kinh Sơn chịu khuất nhục?"
Lâm Chính Nhân hừ một tiếng: "Bây giờ hắn ta quả thực đã tẩy rửa bản thân mình sạch sẽ..."
Cũng không nói tiếp.
Nhưng đã đủ khiến những người trẻ tuổi như Giang Lưu Nguyệt nổi lên lòng căm hận.
Bọn họ chưa bao giờ gặp Khương Vọng, chưa hề tiếp xúc với Khương Vọng nhưng trong lòng đã sớm phác họa ra bộ dáng cụ thể của hắn —— tuổi còn trẻ, nhưng lòng dạ thâm sâu, am hiểu việc giả nhân giả nghĩa, là ngụy quân tử cùng hung cực ác.
Vô luận là Lâm Chính Nhân hay là Đỗ Như Hối, trải qua mấy lần giao thủ, đã có một sự hiểu biết nhất định về Khương Vọng. Bọn họ cũng rõ ràng, một ngày nào đó Khương Vọng sẽ trở về Trang quốc.
Khương Vọng bây giờ là Võ An Hầu Đại Tề là cao quý, đã không phải là người bọn họ có thể dùng thủ đoạn ngoại giao để giải quyết. Khương Vọng dùng bốn năm phấn đấu, gặt hái hộ thể kim thân cho mình.
Sau khi âm mưu vu hãm hắn thông ma thất bại, bọn họ chỉ có thể bị động chờ đợi. Khương Vọng đứng càng cao, bọn họ càng bị động.
Quả thực là việc dời thế chuyển.
Bây giờ Khương Vọng đã có thể đại biểu Tề quốc, thù riêng của hắn được chính miệng Tề Thiên tử nói là quốc thù.
Bọn họ mang theo thế của Trang quốc cũng chỉ có thể trốn tránh dưới cánh chim của Cảnh quốc.
Nhưng nói đến việc từ bỏ, thì không ai có suy nghĩ đó.
Hiện giờ, bọn họ âm thầm thay đổi mọi thứ, cũng là một trong những chuẩn bị cho sau này.
Chờ ngày Khương Vọng đến Trang quốc, hắn sẽ biết, hắn đứng đối lập với ai... Là địch với ai!
...



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad