Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1485: Hai chữ công bằng

Chương 1485: Hai chữ công bằng
Hai bên đài cao, bách quan huân quý có được năng lực siêu phàm bên phải thì còn tốt, có thể thấy rõ ràng. Còn bách tính phổ thông trên đài cao thì có không ít người nhón chân lên nhìn y, có rất nhiều người bị đẩy nhoai ra ngoài đài chỉ vì có thể nhìn gần hơn một tí.
Dường như tất cả mọi người đều đang đối diện với y.
Vị nam tử áo trắng này đang lỗi lạc đứng đó, tóc dài tùy ý buộc lồng sau ót nhưng không rối loạn lộn xộn mà chỉ có thoải mái.
Y đã quen được chú ý từ lâu rồi.
Đầu tiên, y nhìn thoáng qua Kế Chiêu Nam.
Y thân đã ngoài Ngoại Lâu cảnh, đương nhiên chỉ có hai lựa chọn cùng Ngoại Lâu cảnh dưới ba mươi tuổi.
Sắc mặt Kế Chiêu Nam cũng không tỏ thái độ gì.
Ngân giáp và áo trắng, khá tương đồng.
Trọng Huyền Tuân rời ánh mắt nói với Hoàng Đế: "Trọng Huyền Tuân mới nhập Ngoại Lâu, đương nhiên là cầu lấy danh ngạch Ngoại Lâu cảnh"
Y cầu xin danh ngạch Ngoại Lâu cảnh, vậy mà ba người cạnh tranh danh ngạch Ngoại Lâu cảnh đều không nhìn tới.
Người có thể được chọn ra trong số toàn bộ Ngoại Lâu cảnh khắp Lâm Tri đến tận đây, có ai là không có mấy phần ngạo khí?
Tạ Bảo Thụ đã hết phẫn nộ, nhưng cũng không mở miệng trước.
Bảo Bá Chiêu cười lanhj nói: "Nếu ngươi là Nội Phủ cảnh, muốn có một danh ngạch cũng không sao. Nhưng vừa mới bước vào Ngoại Lâu đã muốn danh ngạch Ngoại Lâu, ta không thể đồng ý được!"
Bảo gia vốn cũng là kẻ thù chính trị với Trọng Huyền gia.
Bảo Bá Chiêu không sợ uy thế Trọng Huyền gia.
Đại Tề Hoàng Đế cũng không ra mặt, xem ra không có ý định can thiệp.
Lúc này Tạ Bảo Thụ mới bước lên hai bước, hơi nghiêng người, một bên lông mày vẩy lên, ngạo khí ngời ngời mà nói: "Dỗ ngươi cho vui mới gọi ngươi là Trọng Huyền Phong Hoa. Năm nay bao nhiêu tuổi? Có biết trời cao đất rộng là gì không?"
Triêu Vũ xuất thân quân ngũ thì lạnh lùng hơn, nhưng cũng không thể hoàn toàn thờ ơ.
Nàng chỉ cởi chuôi đao bên hông xuống, lạnh lùng nói: "Muốn có danh ngạch, cũng được, Đến hỏi đao của ta đã."
Mấy vị này đều là kiêu tử một thời, ai cũng có khí thế riêng.
Trọng Huyền Tuân vẫn không nhìn đến bọn họ, chỉ nhắc lại với Tề đế: "Bệ hạ, Trọng Huyền Tuân có thể tranh chứ ạ?"
Tề đế chậm rãi nói: "Nước chảy không ngừng mới có song núi không khô. Hai chữ công bằng đơn giản là kẻ mạnh ở trên kẻ dưới. Tư cách, trẫm có thể cho ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn danh ngạch, chỉ cần mọi người chịu phục."
Đây là thể hiện thái độ, muốn để Trọng Huyền Tuân gia nhập cạnh tranh danh nghạch Ngoại Lâu cảnh với ba tu sĩ Ngoại Lâu ở đây.
Đương nhiên không ai có thể ý kiến với uy quyền Thiên tử. Đơn giản thôi, là tranh chấp ba người trở thành tranh chấp bốn người.
Trọng Huyền Tuân lại chắp tay một lần nữa: "Trọng Huyền Tuân, lĩnh mệnh!"
Y đứng dậy, tay trái khẽ lật một cái, cầm cuốn sách, thả lòng sau lưng rồi nói: "Vậy tới đi!"
Hắn dùng đôi mắt đen nhánh trong suốt kia nhìn lần lượt Bảo Bá Chiêu, Tạ Bảo Thụ, Triêu Vũ.
Rồi nói thêm: "Ta nói là, các ngươi cùng lên"
Khóe miệng y luôn luôn ngậm lấy nụ cười, khiến cho lời nói của y có vẻ chẳng chân thành lắm.
Nhưng trong Đại Sư Chi Lễ, dưới sự chứng kiến của Hoàng Đế Hoàng Hậu, văn võ bá quan, y không thể nói đùa.
Cho nên, y là nghiêm túc.
Không phải tranh chấp hai hai, mà là bốn người đánh một.
Chỉ cần một trận chiến.
Y là muốn lấy một địch ba, thực sự, để cho tất cả mọi người tham dự và tới xem chiến đều phải tâm phục khẩu phục!
Cuồng vọng như thết Hai bên đài cao đều rất yên tĩnh.
Khi Hoàng đế bệ hạ gật đầu đồng ý cho Trọng Huyền Tuân tham dự tranh đoạt danh ngạch thì cuộc thi tuyển cũng đã bắt đầu.
Không ai muốn đánh võ bầu không khí trang nghiêm của Đại Sư Chi Lễ vào lúc này.
"Cuồng đồ!" Tạ Bảo Thụ giận quá mà bật cười. Trước kia gã đã bị tên mập của Trọng Huyền gia kia chọc cho nổi giận một trận, trong lòng vẫn luôn ấm ức, hiện giờ gặp được một tên không mập, không ngờ lại càng đáng giận hơn.
"Được loại thầy tướng hạng ba thổi phồng thành thiên kiêu, tưởng mình la phong hoa khắp đô thành thật sao?"
Dám nói Dư Bắc Đầu là thầy tướng hạng ba cũng không có nhiều người, chỉ có Triều Nghị Đại Phu Tạ Hoài An vẫn luôn ngứa mắt với thầy tướng, đã từng khiển trách Dư Bắc đẩu là loại giả thần giả quỷ.
Tạ Bảo Thụ gã cũng là thiên chi kiêu tử, cùng hai thiên kiêu khác vây công một tên mới bước vào Ngoại Lâu, chuyện gì sẽ xảy ra?
Thắng có người nhận sao?
Đây cũng là nguyên nhân mà lúc này Bảo Bá Chiêu và Triêu Vũ đều không lên tiếng.
"Có thể!
Nhưng Tề đế lại nói: "Bảo Bá Chiêu, Triêu Vũ, Tạ Bảo Thụ, cả ba cùng tiến lên đi. Nếu Trọng Huyền Tuân thắng, danh ngạch này là của Trọng Huyền Tuân, không có gì để nói nữa. Nếu Trọng Huyền Tuân thua, trẫm sẽ trị tội khinh mạn kiêu căng, làm loạn đại lễ!"
Trên khán đài bên trái, Trọng Huyền Minh Quang gấp đến độ suýt nữa xông lên, hận không thể nhấc nhi tử lên, tát cho hai cái —— cho dù không nõ tát, cũng phải mắng vài câu.
Đột phá cảnh giới Thiên phủ đã che lấp người cùng thế hệ. Đánh từng người một không được sao? Nhất định phải ngông cuồng như thế, lấy một địch ba.
Việc này không phải rảnh rỗi đi gây sự, tự tìm phiền toái sao?
Ngươi không thể học lão cha ngươi chút ít, khiêm tốn làm người, khiêm tốn làm việc sao?
Tên nghịch tử không biết cố gắng này!
Nhưng Hoàng Đế bệ hạ đã mở miệng vàng.
Cho dù Trọng Huyền Minh Quang ông ta có ngây thơ, cũng vô cùng rõ ràng, mặc cho ông ta làm gì đi nữa, cũng không thể thay đổi.
Ông ta chỉ có thể thở dài một hơi thật sâu.
Trên quảng trường.
Tề đế chính miệng lên tiếng, đám người Bảo Bá Chiêu không do dự nữa.
Ba người chia ra đứng ở ba phương hướng, nhìn về phía Trọng Huyền Tuân.
Mà ba tu sĩ Nội Phủ bao gồm cả Khương Vọng và Kế Chiêu Nam, đều đứng dọc theo quảng trường, chừa lại đủ không gian chiến đấu cho bọn họ.
Quy tắc so võ trước ngai, giống như quy tắc của Hoàng Hà Hội.
Ngoài binh khí tùy thân, không cho phép mặc đồ phòng ngự, không cho phép vận dụng bất cứ pháp khí gì, bao gồm sự vật loại hình phù triện, cũng không thể dùng —— Điều này là vì tránh cho các quốc gia dùng tu sĩ được vũ trang pháp khí mạnh mẽ, biến trường hợp thiên kiêu quyết định thắng bại thành va chạm căn cơ giữa các quốc gia, cũng cho những tiểu quốc không đủ tài nguyên có được công bằng trên trình độ nhất định.
Nói cách khác, đến đài Quan Hà, Kế Chiêu Nam cũng phải dỡ xuống bộ giáp Vô Song trên người, chỉ có thể dùng Thiều Hoa Thương đối địch.
Đối với tu sĩ trong trận đọ sức, là cố gắng làm yếu ảnh hưởng được đem đến bởi gia thế xuất thân, càng thiên về thực lực bản thân. Không thể nghi ngờ, đây là một vài quy tắc tương đối công bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad