Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3587. Ta thử truy đuổi một loại khả năng (tt)



Chương 3587. Ta thử truy đuổi một loại khả năng (tt)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trúc Bích Quỳnh về độc viện, lại ngồi trước gương trang điểm.
Ngược lại, nàng ta cũng không cần trang điểm nữa.
Sự tình hôm nay, nàng ta không định kể lại với Cô Hoài Tín giảng, đương nhiên, bất cứ một điểm chi tiết nào trong sự kiện, Cô Hoài Tín đều sẽ không bỏ qua. Nhưng nàng ta không kể, đại biểu không cần sư phụ ra mặt.
Tuy nói nàng ta tuyệt đối là thiên kiêu chói mắt nhất Điếu Hải lâu hai năm gần đây, nói là một ngày đi ngàn dặm cũng không quá đáng, nhưng bởi vì cái chết của Quý Thiếu Khanh, tình huống của nàng ta ở nội bộ Điếu Hải lâu, thật ra có hơi vi diệu.
Mặc dù bản thân Cô Hoài Tín đều không nghi ngờ, cho nàng ta sự ủng hộ rất lớn. Mặc dù trên thứ hạng được công nhận, nàng ta làm chân truyền của Tĩnh Hải, lấy sức chiến đấu bay vọt nhanh chóng nghiền ép người cùng thế hệ, vị trí gần như chỉ ở dưới Trần Trị Đào.
Nhưng ánh mắt rất nhiều đồng môn nhìn nàng ta vẫn mang sự dò xét, mang vẻ dị dạng.
Dù từ đầu tới đuôi, nàng ta đều không phải người phạm sai lầm!
Hôm nay Phương Phác làm càn như thế, dù có nguyên nhân không kiềm chế được nỗi lòng, sao lại không phải biểu hiện ra nội tâm không hề tôn trọng nàng ta đâu?
Nàng ta trải qua cảnh bị mọi người coi thường, cũng trải qua việc được mọi người ngưỡng vọng, nàng ta từng chiếm được đồng tình, cũng bị phỉ nhổ, sùng kính, chán ghét, mến mộ. Nàng ta sớm đã không thèm để ý.
Như trăng phản chiếu trong ánh nước, mặc cho nổi sóng lớn.
Trong những chúng sinh muôn màu, muôn hình muôn vẻ kia, chỉ có một người từ đầu đến cuối như một.
Nàng ta cực yêu sự từ đầu đến cuối như một này.
Cũng cực oán sự từ đầu đến cuối như một này.
“Ta cũng muốn đi Mê Giới.” Nàng bình tĩnh nói.
Trong gương chiếu rọi một gương mặt khác, một gương mặt lúc đầu càng lộ vẻ ôn nhu, bây giờ lại càng thêm cay nghiệt. Nhưng giọng nói lại không sắc nhọn như vậy: “Ngươi có thể đi Mê Giới, ngươi cũng thường đi Mê Giới, nhưng không phải đi vì người khác. Nhất là không nên đi vì một nam nhân.”
Trúc Bích Quỳnh bèn nói: “Ta muốn đi Mê Giới.”
Giọng nói trong gương thâm trầm: “Lừa mình dối người, có thể đến khi nào?”
Trúc Bích Quỳnh cũng không trả lời, chỉ nói: “Hắn là người không may mắn. Ta cũng thế. Có lẽ cũng không có cơ hội gặp được ở Mê Giới.”
Trong chậu nước cách đó không xa, cũng nhảy ra một âm thanh quen thuộc, rất giống người kia, nhưng khác người kia—— “Ngươi nói không gặp được hắn tại Mê Giới, đối với ngươi là may mắn, hay không may đây?”
Giọng nói này hơi ác độc mà bổ sung: “Với hắn thì sao?”
Cảm xúc của Trúc Bích Quỳnh đã càng ngày càng không dễ bị ảnh hưởng, cảm thụ được gió biển thổi tới từ ngoài cửa sổ, nàng ta thậm chí có mấy phần nhã nhặn: “Có thể gặp được hắn hay không, ta đều đang tu hành.”
Giọng nam trong nước hỏi: “Nếu như không gặp được, vậy vì sao ngươi còn muốn đi?”
Trúc Bích Quỳnh nói: “Nhưng cũng không phải hoàn toàn không gặp được. Ta thử truy đuổi một loại khả năng. Thích thú, tuyệt không thể tả.”
“A a a a a... Thích thú, tuyệt không thể tả...” Giọng nói trong nước nở nụ cười: “Ngươi đã thật lâu chưa từng cười Trúc Bích Quỳnh! Ngươi cho rằng hôm nay hắn ra mặt vì ngươi sao? Ngươi quên lập trường của ngươi, quên thân phận của hắn rồi!”
“Cho dù hôm nay hắn xuất phát từ mục đích chính trị của Tề quốc.” Trúc Bích Quỳnh bình tĩnh nói: “Cũng ít nhất có một chút phẫn nộ... Là bởi vì ta phải không?”
“Muội muội ngoan, ngươi tỉnh táo một chút đi.” Nữ tử trong gương nói: “Hôm nay ánh mắt hắn nhìn ngươi... Rất sạch sẽ, cực kì trong sạch.”
Trúc Bích Quỳnh hơi cụp mắt: “Rất tốt. Đó là dáng vẻ của hắn mà ban sơ ta thích.”
Thế là trong nước trong gương đều yên lặng.
Ngoài cửa sổ có tiếng vỗ cánh, hải âu mõm xanh ngậm tới một đóa hoa Bạch Mi Đỗ Quyên.
Con chim mạnh miệng này giống như mượn hoa mà nói không khổ sở.
Đảo Quyết Minh, kính đại danh đã lâu!
Thật sự tới nơi đây, vẫn là lần đầu tiên.
Gió biển rộng bắc đi nam đến, uy phong của Võ An Hầu ở Hoài đảo còn chưa thổi tới đảo Quyết Minh, Võ An Hầu đã tới trước.
Ngược lại cũng không có xếp hàng hoan nghênh, nâng cờ hô to gì cả.
Đảo Quyết Minh tự có nhiệm vụ phòng thủ của mình, các tướng sĩ không rảnh rỗi như vậy.
Nhưng nơi Khương Vọng đến, đều nghênh đón ánh mắt sùng kính.
Võ An Hầu Đại Tề thực ấp ba ngàn hộ, đại biểu cho độ cao mà một người trẻ tuổi hào không bối cảnh, dựa vào sự cố gắng phấn đấu của mình, có khả năng đi đến tại nước bá chủ Đông Vực này.
Mà đây còn rất xa mới đến điểm cuối cùng.
Năm nay hắn mới hai mươi hai tuổi, đã cách Chính Sự đường hoặc Chiến Sự đường chỉ kém một lần cất bước.
Trong lòng rất nhiều người đều rõ ràng, Thiên Tử ném hắn đến ngoài biển, chính là vì bổ sung bước cuối cùng này.
Nếu nói trong quá khứ, Khương Vọng hoặc có thể trở thành Khương Mộng Hùng kế tiếp, vẫn chỉ là mong đợi tồn tại ở trong lòng số ít người.
Sau khi hắn trở về từ Yêu giới, điều ấy gần như đã trở thành một loại nhận thức chung.
Trong phạm trù toàn bộ quần đảo gần biển, đảo Quyết Minh ở phía nam, Hoài đảo ở giữa, Dương Cốc ở phía bắc.
Bọn chúng giống như ba cái đầu nhọn của tam xoa kích sắc bén, đối mặt sóng dữ của biển cả.
Cũng như ba lá cờ trấn áp biển, hàng phục long, đoàn kết dân biển, vững chắc hải phận trong năm tháng dài đằng đẵng.
Nhưng điểm khác Hoài đảo, Dương Cốc chính là, đảo Quyết Minh là một hòn đảo nhân tạo.
Nó cực rộng, cực rộng, có thể dung nạp mấy chục vạn người sinh hoạt ở trên đảo.
Hơn nữa, người Tề dẫn địa mạch, rút thủy triều, đắp đất lũy đã, dựng thành từng chút từng chút một.
Nó cũng không có hoàn cảnh ưu thế tiên thiên gì, nhưng sau khi dựng thành, lại trở thành thành lũy kiên cố nhất của hải phận.
Mà trên thực tế tiếp nhận áp lực lớn nhất từ Mê Giới.
Hai chữ “Quyết Minh” được khắc lên Trấn Hải thạch ở chỗ lên đảo chính là do Quân Thần Đại Tề Khương Mộng Hùng tự tay điêu khắc.
Cái gọi là “Phó hết sinh tử, quyết định sáng tối”, lá cờ tím của đông quốc đón gió tung bay ở nơi này. Hết chương 3587.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad