Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 883: Bích Châu bà bà

Chương 883: Bích Châu bà bà
Nữ tử tên Tử Thư nhất thời không biết phải làm thế nào.
Thiên kiêu nổi danh Tề Quốc như Khương Vọng, đương nhiên là muốn quen biết một chút, nhưng cũng tuyệt đối không có suy nghĩ chưa gặp mặt đã hôn phối.
"Không sao!" Hứa Tượng Càn tỏ ra vô cùng thông cảm, cực kỳ có phong độ: "Dựa vào điều kiện của Tử Thư cô nương, dư sức xứng với hắn. Khi nào trở về ta sẽ tìm cơ hội giới thiệu hai ngươi một chút, đến lúc đó nếu ngươi cảm thấy được thì liền tiếp tục, còn không vừa ý thì làm bằng hữu nha"
Miệng thì niềm nở với Tử Thư, nhưng con mắt thì cứ luôn liếc sang Chiếu Vô Nhan.
Rõ ràng là ý tại ngôn ngoại, nhưng cũng mong Tử Thư tác hợp giúp hắn ta, vì chuyện này mà không quản chuyện Khương Vọng còn chưa biết gì. Đã sắp xếp một mối "nhân duyên" giúp hắn.
Tử Thư còn đang ngại ngùng, Hứa Tượng Càn đã tìm ra ý mới:
"Chiếu sư tỷ, thực ra trận đấu giữa Khương Vọng và Lôi Chiêm Càn ấy, tỷ có không biết chi tiết cụ thể không? Thắng bại không hề đơn giản như vậy, hiện tại đang truyền đi xôn xao, nhưng thực ra có rất nhiều chỗ không đúng. Tuy lúc ấy ta không ở Lâm Trị, nhưng liên quan tới trận chiến này, ta cũng đã góp ý cho Khương Vọng từ lâu, có một chút công lao nhỏ bé... Hay là như này, ta biết có một quán trà rất tao nhã ở phía trước, chỉ bằng chúng ta ngồi xuống uống chén trà, từ từ nói chuyện, thế nào?"
Trúc Bích Quỳnh ở một bên bụm trán: "Ôi trời! Khương Vọng còn có loại bằng hữu như thế này sao?"
Thật không thể nhìn tiếp được nữa, Quay người bỏ đi.
Khi nào trở về ta phải nhắc nhở Khương Vọng một chút, không nên kết giao với tất cả mọi người, hắn quá đơn thuần rồi, rất dễ bị lừa. Nhất là phải đề phòng một tên trán cao! Trúc Bích Quỳnh nghĩ.
Trúc Bích Quỳnh cũng giống như tỷ tỷ Tố Dao, bái Bích Châu bà bà - trưởng lão Điếu Hải Lâu - làm sư phụ.
Đương nhiên chuyện Trúc Bích Quỳnh có thể bái sư và trở thành đệ tử thân truyền, đơn giản là do Bích Châu bà bà yêu thích Trúc Tố Dao, không thể lay chuyển được lời thỉnh cầu chân thành của nàng ta.
Trưởng lão Điếu Hải Lâu tổng cộng có hai mươi tư vị, là tầng cao nhất dưới lâu chủ.
Vì vậy những ngày tháng trên Hoài đảo của Trúc Bích Quỳnh vẫn rất dễ chịu. Nàng ta không tranh được những tài nguyên tốt nhất kia, những thứ hơi kém một chút nàng ta lại không cần tranh, vậy nên cũng không có ai nhắm vào nàng ta.
Trừ việc thường xuyên nghĩ đến tỷ tỷ Trúc Tố Dao, có lúc sẽ nghĩ tới những ngày tháng ở trấn Thanh Dương ra, còn lại đa số thời gian nàng ta đều trải qua cuộc sống vô tâm vô phổi.
Trở lại gian phòng. Liền có hạ nhân tới nhắc nhở. Nói là Bích Châu bà bà có lời mời.
Trúc Bích Quỳnh cũng không rửa mặt chải đầu hay làm gì cả, mà trực tiếp bước ra ngoài, đi về phía Trúc Lâu nơi Bích Châu bà bà sống một mình.
Thực ra trong lòng nàng ta có chút thấp thỏm. Không biết bà bà tìm nàng ta có chuyện gì.
Đương nhiên Bích Châu bà bà đối xử với nàng ta cũng không tệ.
Nhưng trong điều này có mấy phần là vì tỷ tỷ, có vài phần mới là vì bản thân. Tuy nàng ta hồn nhiên nhưng cũng không đến mức không hiểu rõ.
Lúc lên lầu, Bích Châu bà bà đang cho cá ăn.
Bà ta có một vại nước trong veo rất lớn, gần như là chiếm nửa gian phòng này, bên trong nuôi rất nhiều loại khác nhau, nhưng đều là những loại cá có màu sắc diễm lệ.
Có một loại cảm giác đẹp đế mạnh mẽ không thể giải thích được.
Trúc Bích Quỳnh nhìn xung quanh, cũng thực sự tùy tiện tìm đại một cái ghế rồi ngồi.
Bích Châu bà bà vẫn đang cho cá ăn.
Cũng may là bà vẫn luôn cho suy nghĩ đơn giản, nhìn thoáng qua là có thể hiểu được bản chất, Bích Châu bà bà sẽ không tính toán gì với nàng ta.
Bà chỉ chậm rãi xé một miếng thịt tươi, có lẽ là thịt bò, bỏ vào trong vại cá. Thuận miệng hỏi: "Hải Tông Minh đã tìm con?"
"A" Trúc Bích Quỳnh vẫn còn biết lễ tiết cơ bản, vội vàng đứng đậy cười nói: "Vâng, ngay lúc con đang dạo phố vừa rồi."
"Lão gia hỏa này không phải người tốt, về sau con gặp hắn phải để phòng hơn, không nên có gì nói đó." Bích Châu bà bà quan sát tình hình ăn uống của cá, lại hỏi tiếp: "Hắn tìm con nói gì thế?"
Trúc Bích Quỳnh thành thật trả lời: "" Nói là cảm ơn ta đã giết Hồ Thiếu Mạnh. Còn muốn đưa lễ tới."
"Hả?" Bích Châu bà bà hỏi: "Đưa lễ gì?"
"Con không có nhận" Trúc Bích Quỳnh lắc đầu: "Người ông ấy phải cảm ơn là Khương Vọng, nhưng Khương Vọng cũng sẽ không muốn. Khương Vọng cũng không quen biết ông ấy"
Thịt tươi trong tay Bích Châu bà bà xé được một nửa thì bà lại dừng lại, thở dài một hơi: "Con đã nói với hắn là Khương Vọng giúp con giết Hồ Thiếu Mạnh?"
Trúc Bích Quỳnh đã báo qua chuyện này với Bích Châu bà bà từ lâu, khi đó Khương Vọng vẫn còn chưa có danh tiếng như thế.
"Vâng ạ" Trúc Bích Quỳnh vẫn chưa biết vấn đề nằm ở chỗ nào, lúc này vẫn còn ngây ngô cười một chút.
Bích Châu bà bà dứt khoát bỏ cả miếng thịt vào trong vại cá, vỗ vỗ tay, chút máu dơ kia dường như có linh tính, chảy khỏi tay bà rồi "vọt" vào bể cá.
"Con không cần lo chuyện này nữa. Thời gian này chớ ra khỏi tông môn" Bà rút ra một mảnh khăn tay trắng muốt lau tay, mặc dù tay đã rất sạch rồi.
Cứ cho là Trúc Bích Quỳnh vẫn khờ khạo đi nữa, lúc này cũng cảm thấy không bình thường.
"Bà bà." Giọng nói của nàng ta hơi run lên: "Con không nên nói ra Khương Vọng sao?"
"Ù" Bích Châu bà bà quẹt tay, thuận miệng nói: "Có lẽ Hải Tông Minh đang nghĩ cách giết Khương Vọng"
Với đệ tử thân truyền của bản thân thì không có gì phải giấu diếm. Cũng giống như việc bà mở miệng nói thẳng Hải Tông Minh không phải người tốt.
Chân Trúc Bích Quỳnh run lên một cái, nàng ta mới biết chính mình đã gây ra đại họa!
"Làm sao bây giờ, bà bà!"
Sắc mặt nàng ta trắng bệch.
Hải Tông Minh trưởng lão lại là cường giả đỉnh phong của Ngoại Lâu cảnh, Khương Vọng tuyệt đối không phải đối thủ.
Bích Châu bà bà nghĩ qua một chút, nói: "Ngược lại lại không có gì phải lo lắng cả. Người tên Khương Vọng đó đã có thanh danh như vậy ở Tề Quốc. Người nước Tề sẽ không để cho Hải Tông Minh làm hại hắn. Nhưng còn con, Hải Tông Minh đã coi trọng chuyện này của Hồ Thiếu Mạnh như vậy, thời gian này con không được rời khỏi nơi trú địa tông môn, tránh chuyện ngoài ý muốn."
"Nhưng..." Lúc này Trúc Bích Quỳnh hoàn toàn không có cách nào lo lắng cho bản thân: "Hải trưởng lão mạnh như vậy, ông ta có cách lẻn vào Tề Quốc thì sao? Nếu tìm được cơ hội lén giết chết Khương Vọng, thì dù có người báo thù cho hắn, cũng sẽ không có ý nghĩa gì nữa rồi..."
"Vậy con muốn bà bà làm thế nào?"
Bích Châu bà bà không hài lòng nhìn nàng: "Trúc Bích Quỳnh, con phải biết thân phận của con, cũng cần biết thân phận của bà bà. Dù Hải Tông Minh có không ra gì đến mức nào đi nữa, hắn cũng là trưởng lão của Điếu Hải Lâu! Chẳng lẽ ta phải đi liên lạc với Tề Quốc, để họ sớm chuẩn bị, mai phục giết chết Hải Tông Minh sao? Tế đàn dưới đài Thiên Nhai được lập để xử lý loại hành là vi phản bội môn phái này đấy
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad