Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2861 - Đi sứ phương bắc (3)



Chương 2861 - Đi sứ phương bắc (3)




Chương 2861: Đi sứ phương bắc (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng nâng chén trà nhỏ lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy ngài tìm ta là tìm nhầm người rồi.”
“Ta nghĩ rằng ta hẳn không phải là một người hồ đồ, đôi mắt này vẫn có thể nhìn thấy điều gì đó.” Hư Trạch Minh rất chân thành nhìn Khương Vọng: “Võ An hầu Đại Tề ở Tề quốc có địa vị cao không thể nghi ngờ, tài nguyên chính trị mà ngươi có thể điều động quá rõ ràng. Chúng ta hy vọng ngươi có thể hỗ trợ thúc đẩy chuyện này. Đương nhiên, chúng ta cũng không chỉ mời mỗi ngươi, ngươi chỉ cần lúc thảo luận chuyện này ở quý quốc, biểu đạt một chút thái độ của mình là được rồi. Vì thế chúng ta nguyện ý trả thù lao hậu đãi.”
“Các ngươi?” Khương Vọng cười: “Mạo muội hỏi một chút, Hư tiên sinh có thể đại biểu cho toàn bộ phái Thái Hư sao?”
Hư Trạch Minh không hề do dự nói: “Đương nhiên.”
“Tốt, ta biết rồi.” Khương Vọng nói: “Ta sẽ xem xét.”
Hư Trạch Minh nhíu mày: “Nhưng mà ngươi vẫn chưa nghe thù lao là gì.”
Khương Vọng cho là mình đã đủ không hiểu chuyện đời rồi, cái tên Hư Trạch Minh này lại còn chậm hiểu hơn nhiều.
Bưng trà tiễn khách cũng không hiểu, lời khách sáo cũng không hiểu.
Đại khái là cách xa thế sự quá lâu, hoặc là bởi vì địa vị của phái Thái Hư quá cao, rất ít bị người khác cự tuyệt, cho nên nghe không hiểu lời uyển chuyển cự tuyệt?
Khương Vọng có hơi nhức đầu, suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Dựa vào lần trước nói chuyện của ta và Trạch Phủ tiên sinh, thân phận sứ giả Thái Hư này của ta, nghĩa vụ duy nhất chính là xây dựng Thái Hư vọng lâu, ta nghĩ rằng ta làm không tệ lắm. Về phần những chuyện khác, không nằm trong phạm vi năng lực của ta, cũng không thuộc về trách nhiệm của ta. Ta có chuyện phải làm, không thể phân ra quá nhiều tinh lực. Xin lỗi, không thể cùng ngươi sáng tạo nên công trình vĩ đại.”
Hư Trạch Minh khó hiểu nhìn hắn, trong đôi mắt vậy mà từ từ toát ra một loại cảm giác tổn thương: “Sứ giả, ta đã nghe qua sự tích của ngươi, hiểu rõ những gì ngươi đã trải qua, đối với ngươi có chút hiểu biết. Chúng ta đều có thiện ý đối với thế giới này, đều có hy vọng nóng bỏng đối với tương lai, chúng ta đều có lý tưởng, chúng ta đều rất chân thành. Cho nên chúng ta hẳn là người đồng đạo.”
“Có lẽ ngài vẫn chưa đủ hiểu rõ ta.” Khương Vọng cũng không muốn giải thích nhiều, dứt lời, liền cười: “Đạo trưởng sẽ không định cùng ta đến Mục quốc chứ?”
Hư Trạch Minh nhìn hắn một cái thật sâu, không nói gì nữa. Y bưng lên chén trà được rót cho mình kia, nhấp nhẹ một ngụm, sau đó bỏ xuống.
Cả người cứ vậy hư ảo, biến mất khỏi xe ngựa.

Nhớ lúc đó, đối thoại với Hư Trạch Phủ, từ đầu tới cuối Hư Trạch Phủ chỉ nói về hai chữ, chính là “trật tự”.
Mà hôm nay, trong buổi nói chuyện với Hư Trạch Minh, từ đầu tới cuối cũng chỉ nói về hai chữ, lại là “vĩ đại”.
Trật tự là thứ lạnh lẽo, không mang theo tình cảm, đồng thời cũng rất khách quan, không bị quấy nhiễu.
Mà vĩ đại lại tồn tại quá nhiều tâm tình chủ quan.
Hư Trạch Phủ trước sau đều tránh việc phát sinh mối quan hệ nào đó với Khương Vọng, nói xong chuyện về Thái Hư vọng lâu xong liền lập tức rời đi, không cho phép chính mình có quá nhiều thiện cảm hoặc là ác cảm đối với Khương Vọng.
Hư Trạch Minh lại mở miệng một câu đoàn kết, khép miệng một tiếng đồng đạo, tương lai nhân tộc.
Đây là hai loại suy nghĩ khác nhau, mặc dù có chung một mục tiêu, vả lại Khương Vọng không hề nghi ngờ việc bọn họ có chung mục tiêu phấn đấu… Nhưng mà giữa họ lại có sự chia rẽ.
Nếu như hỏi Khương Vọng nghiêng về bên nào, thái độ của hắn đã rất rõ ràng.
Lần đó, Hư Trạch Phủ nhiều lần nhấn mạnh, Thái Hư Huyễn Cảnh tuyệt đối công bằng, tuyệt đối công chính, tuyệt đối an toàn.
Mà điều kiện tiên quyết để thực hiện tuyệt đối công bằng, tuyệt đối công chính, nhất định phải tuyệt đối không can thiệp.
Lúc đó, Khương Vọng chính là bị thái độ “tuyệt không can thiệp”, “tuyệt đối cách biệt”, “thành công không phải nhờ ta” làm rung động, do đó mới chấp nhận thân phận sứ giả Thái Hư, phát động lực lượng, tham gia kiến thiết Vọng Hư thái lâu.
Hiện nay lại xuất hiện thêm một Hư Trạch Minh, yêu cầu sáng tạo Thái Hư quyển trục, dùng để ban bố hình thức treo giải, điều động lực lượng người tham gia Thái Hư Huyễn Cảnh… Bất kể ý định ban đầu của người này là gì, có phải thật sự vì để kiến thiết huyễn cảnh hay không, nhưng đây là một loại tín hiệu vô cùng nguy hiểm.
Khương Vọng sẽ không đồng ý.
Hắn chẳng những không đồng ý chuyện này, cũng không đồng ý với cách nói của Hư Trạch Minh.
Khương Vọng đã không nhớ rõ đã đọc qua một câu nói của người nào đó ở trong một quyển sách.
Chắc là của Tề Vũ đế?
Câu nói kia nói rằng – “Đối với một người luôn miệng nói những điều vĩ đại, ta luôn luôn ôm lòng đề phòng. Ta sợ ta là cái giá phải trả cho sự vĩ đại này.”
Khương Vọng tự hỏi bản thân không có hùng tài vĩ lược như Tề Vũ đế, không quá thông minh tài trí, cũng không thể thong dong lướt trên mũi đao lợi ích, cho nên liền dứt khoát trốn tránh, bo bo giữ mình.
Hư Trạch Minh chắc là không đến nỗi vì hắn không đồng ý tham gia, mà làm gì đó đối phó hắn nhỉ?
Xe ngựa vẫn đang chạy.
Cả đội ngũ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Kiều Lâm mặc dù lắm mồm, nhưng cũng là người có chừng mực, điều không nên nói sẽ không nói lung tung.
Khương Vọng ngồi lẳng lặng, suy nghĩ về ảnh hưởng mà Hư Trạch Minh có thể gây ra.
Tính khai sáng và tầm quan trọng của Thái Hư Huyễn Cảnh là không thể nghi ngờ.
Từ rất sớm, Khương Vọng liền ý thức được Thái Hư Huyễn Cảnh chính là tạo vật vĩ đại đủ để dẫn dắt nhân loại khỏi dòng nước lũ.
Hầu như toàn bộ các thế lực hàng đầu thiên hạ đều tham gia nó, giám sát nó vận hành, cũng có thể thấy rõ sự phi phàm của nó.
Cho đến hôm nay, nó cũng đã khuếch trương đến một địa vị lớn đủ để ảnh hưởng đến bố cục thiên hạ, hơn nữa còn đang không ngừng khuếch trương lực ảnh hưởng của mình.
Chỉ cần xem một chút, các cấp Luận Kiếm đài có bao nhiêu tu sĩ siêu phàm tham dự, chỉ cần xem một chút cường độ khiêu chiến phúc địa cao đến trình độ nào, liền có thể biết được đôi phần.
Mỗi một ngày đều có vô số trận chiến xảy ra, mỗi một ngày đều có vô số đạo thuật được dâng lên Diễn Đạo đài, mỗi ngày đều có lượng lớn đạo thuật ra đời…



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad