Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3655. Chỉ có vảy và nửa cái móng vuốt lộ khỏi mây (1)



Chương 3655. Chỉ có vảy và nửa cái móng vuốt lộ khỏi mây (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không cần.” Trúc Bích Quỳnh đứng dậy cất bước.
“Trúc đạo hữu…” Khương Vọng đã yên vị mở miệng muốn ngăn cản.
“Không cần!” Trác Thanh Như ngồi bên cạnh ung dung bình thản: “Vậy chúng ta nâng ly suốt đêm, không say không về!”
“Cũng được.” Trúc Bích Quỳnh lại ngồi trở về.
Khương Vọng: …
Phương Nguyên Du vội vàng chạy tới lập tức tự giác đi dặn dò nhà bếp, xác định quy cách bữa tiệc, còn kiểm tra chỗ này chỗ kia. Hơn nữa, cái gì không nên nhìn thì không nhìn, cái gì không nên nghe thì không nghe, đây là chuyện mà thân vệ phải tự hiểu.
“Hầu gia bị chấn thương sọ não hay gì, sao lại cứ lấy tay đỡ đầu vậy?” Trác Thanh Như châm trà như không có chuyện gì, lại hỏi như không có chuyện gì.
Khương Vọng buông tay khỏi trán: “À thì, cảm thấy mỏi mệt.”
Trá Thanh Như đẩy qua một ly trà, khẽ cười nói: “Ngao Hoàng Chung không dễ giết đâu?”
“Đúng là gian hoạt như quỷ, khó mà sờ được góc áo của hắn, uổng công vô ích, hao tổn sức lực.” Khương Vọng tỏ vẻ tán thành. Nhận lấy ly trà, nhấp một miếng, chỉ cảm thấy ấm áp như có một luồng hơi sương bốc lên tận óc, lông mày lập tức giãn ra.
Trác Thanh Như chú ý tới sắc mặt của hắn, nói thêm: “Đây là trà Ngũ Hành Quy Nguyên. Có thể bố khí hoạt huyết, điều trị tạng phủ, ích nguyên dưỡng thần.”
“Quả nhiên là trà ngon!” Khương Vọng không biết gì về trà, nhưng hiểu được dược lực, cảm tạ từ tận đáy lòng: “Trác sư tỷ có lòng!”
Trác Thanh Như phấn khởi nhìn hắn: “Trúc cô nương làm riêng cho ngươi đấy.”
Trúc Bích Quỳnh chọn ra một miếng bánh chưa hoàn toàn bị bóp nát, lẳng lặng ngồi ăn.
Trước kia không hề biết vị Trác sư tỷ này thích đùa nhây như vậy! Nghi phục pháp quan cởi ra giống như giải phóng thiên tính bị đè nén lúc đi cầu học.
Khương Vọng nhìn Trúc Bích Quỳnh, thành thật nói: “Đúng là bạn lâu năm, rất hiểu ta. Hiểu rằng Khương Vọng vừa lỗ mãng vừa yếu kém, lúc nào cũng đụng đến đầu rơi máu chảy. Trà này tới rất kịp thời.”
Dáng ăn của Trúc Bích Quỳnh rất tao nhã, chậm rãi nuốt xong rồi mới nói: “Vậy bạn lâu năm khuyên ngươi một câu, đừng đụng vào tường nam nữa, được không?”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Khương Vọng nói: “Khương mỗ đâu có ngốc.”
Lời này của hắn đáp rất qua loa, Trúc Bích Quỳnh cũng không nói gì nữa.
Trác Thanh Như lại nhìn Khương Vọng bằng đôi mắt phát sáng: “Thương thế của ngươi không giống như do Ngao Hoàng Chung gây ra.”
“Ồ?” Khương Vọng cười nói: “Sao lại nói như vậy?”
Trác Thanh Như phân tích đâu vào đấy: “Ngao Hoàng Chung muốn khiến ngươi bị thương nặng như vậy, hoặc là kéo theo đại quân bao vây, hoặc là mời cường viện tới giúp. Cho dù là tình huống nào, thì hắn cũng sẽ không để ngươi tùy tiện rời đi. Ngươi cũng sẽ không có tâm trạng mà uống trà.”
Khương Vọng uống cạn chén trà, nhẹ nhàng đặt lại trên bàn: “Gặp Huyết Vương Ngư Tân Chu.”
Trác Thanh Như đường đường là chân truyền Củ Địa Cung, học sinh của đại tông sư Pháp gia Ngô Bệnh Dĩ, lập tức tắt tiếng!
Lâm Truy Đại Tề, Đông Hoa Các.
Vốn là một phòng ấm dùng để nghỉ chân, nhưng bởi vì đương kim thiên tử thường hở đây đọc sách, họp bàn, hội kiến hạ thần, mà dần dần có ý nghĩa phi phàm.
Thiên tử ngồi trong triều năm mươi tám năm, ngồi triều trên Tử Cực Điện, đến Lộc Cung tu hành, rồi đến Đông Hoa các đọc sách, đã trở thành thói quen.
Người đương thời có câu: Kẻ thường ra vào Đông Hoa Các, đều được thánh tâm của thiên tử.
Một ông lão đội mũ da rách, mặc áo rách, tay cầm đèn lồng giấy trắng, cứ vậy đi vào như một điềm gở. Võ sĩ Kim Qua đứng ở cổng đều xem như không thấy.
Nội quan đứng đầu Hàn Lệnh im lặng đứng hầu bên cạnh thiên tử.
Có Lý Chính Thư danh hiệu Đông Hoa Học Sĩ đầy tao nhã ngồi bên cạnh.
Trong các yên tĩnh, ánh đèn ấm áp, chỉ có tiếng bước chân không nhanh không chậm của ông lão mắt mù.
Tề Thiên Tử buông quyển sách đang xem, vung tay, ra hiệu cho cung nữ mang ghế tới, thân thiết nói với ông: “Tiên sinh vất vả rồi, mời ngồi.”
Ông lão không ngồi.
Đưa đèn lồng giấy trắng ra sau lưng, khom lưng thi lễ với thiên tử: “Tuy được thiên tử hậu ái… Nhưng áo rách quần manh, không dám đường hoàng.”
Tề thiên tử cũng không miễn cưỡng, chỉ thở dài một hơi, thoáng thổn thức: “Năm đó lần đầu tiên Trẫm gặp tiên sinh, là lúc nào nhỉ?”
Chúc Tuế suy nghĩ, đáp: “Đó là năm đầu tiên Bệ hạ lên ngôi Thái tử.”
"Khi đó ngươi nói cái gì?" Thiên tử hỏi.
Chúc Tuế đáp: “Lão thần tránh khỏi bữa tiệc, bảo là đốt đèn tuần tra ban đêm, giấy trắng là điềm chẳng lành.”
“Vậy lúc ấy trẫm nói thế nào?” Thiên tử lại hỏi.
Chúc Tuế nói: “Bệ hạ nói, đêm dài đèn sáng, không chỉ chiếu tỏ u minh, mà còn soi rọi con đường phía trước. Sao lại chẳng lành?”
Ông lão mắt mù này, dưới ánh đèn ấm áp, kể lại chuyện cũ từ rất nhiều năm về trước, chuyện này Lý Chính Thư không biết, Hàn Lệnh cũng không biết…
“Sau đó bệ hạ vươn tay, nói với lão thần, đây là tay Cô. Úp lòng bàn tay xuống nói, đây là điềm gỡ, lại trở tay nói, thiên hạ đại cát.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lý Chính Thư nghiêm lại.
Lật tay thiên hạ chẳng lành, trở tay thiên hạ đại cát, khí phách bực nào!
Thời còn là Đông cung Thái tử, đương kim Bệ hạ đã có hùng tâm tay che thiên hạ, cũng có nâng lực thực hiện điều đó.
Chúc Tuế chính là người tuần đêm của Đại Tề, thủ lĩnh tổ chức Đả Canh Nhân, là cường giả bảo vệ cho hoàng triều Khương thị từ thời Vũ Tổ tới nay.
Năm đầu tiên lên làm Thái tử, Bệ hạ đã đi tìm Chúc Tuế, sau đó diễn ra cuộc đối thoại này. Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ từ khi còn ở Đông Cung, năm đầu tiên trở thành Thái tử, Bệ hạ đã nắm giữ thiên hạ, khống chế trong ngoài triều đình, ngay cả một nhánh lực lượng bí mật nhất của các đời Hoàng đế cũng bắt đầu thu về trong lòng bàn tay. Hết chương 3655.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad