Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1452: Lang tâm như sắt

Chương 1452: Lang tâm như sắt
Liễu Ứng Kỳ lẳng lặng nhìn Yến Phủ một hội, cảm thấy thái độ kiên quyết của người này.
Tiểu nhi sao dám như thế?
Ông ta gần như muốn nổi giận.
Nhưng những năm gần đây, loại chuyện này, loại khó xử này...
ông ta còn ít gặp sao?
Hiện tại Liễu gia nào có lực lượng, ủng hộ ông ta thật sự "dạy dỗ"
Yến Phủ?
Liễu Ứng Kỳ vẫn nhếch miệng cười: "Người đâu, đi thông báo cho tiểu thư, có khách quý tới chơi"
Ông ta vẫn dùng giọng điệu hết sức thân mật nói chuyện: "Yến Tướng là thế thúc của ta, khi còn bé còn từng ôm ta, không phải thúc thúc ruột, mà còn hơn cả thúc thúc ruột! Cháu đích tôn của thế thúc ta tới đây, hai nhà đã có tình cảm tốt nhiều năm, bảo nàng không nên coi nhẹ"
Sẽ có tôi tớ tự gõ cửa sân, đi vào truyền lời.
Liễu Ứng Kỳ cười nói: "Vậy bá phụ đi trước một bước, không quấy rầy người trẻ tuổi các ngươi nói chuyện"
Yến Phủ chắp tay nói: "Làm phiền Liễu bá phụ"
Liễu Ứng Kỳ bước lên chiếc xe ngựa có thể xưng xa hoa kia của ông ta, dưới sự bảo vệ của hai đội vệ sĩ, đi xa trong ánh hoàng hôn.
Cũng giống như ánh hoàng hôn này, thoạt nhìn xán lạn, nhưng không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Khương Vọng không nhịn được mà truyền âm hỏi: "Tuyên Hoài Bá là nhân vật như vậy, trước kia sao nhà ngươi lại kết nên hôn sự này?"
Yến Phủ lẵng lặng nhìn cửa sân khép một nửa, truyền âm trả lời:
"Việc hôn nhân là do gia gia của ta và gia gia Liễu cô nương định ra. Mà Tuyên Hoài Bá... trước kia ông ấy cũng không như vậy"
Bao nhiêu cảnh còn người mất đều chứa trong lời không nói.
Cửa sân đã kéo ra từ bao giờ.
Không người nói chuyện.
Sau cửa sân, một vị nữ tử khí chất nhu nhược đang đứng.
Trên đôi mày như lá liễu thấm mấy phần cảnh xuân, trong đôi mắt thu thuỷ, có chút sâu bi không tan đi được.
Nàng ta đứng ở đó, như một luồng gió, sắp bay đi bất cứ lúc nào.
Yến Phủ há to miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Khương Vọng im lặng không nói, tôi tớ Liễu phủ càng không lên tiếng.
Đến cả tia sáng hoàng hôn rủ xuống tiểu viện, đường như cũng trở nên đìu hiu.
Vến Phủ bước lên trước vài bước, rốt cuộc nói ra: "Liễu cô nương, ta..."
"Yến công tử đứng ở đó đi." Liễu Tú Chương lên tiếng nói: "Có lời gì, chúng ta nói cách cửa sân, cũng tránh cho người bên ngoài nói xấu.
"Ta HÀ "Ngươi đến, không phải là vì như thế sao?"
*,. Phải. Cũng được."
"Lần này, Yến công tử đến vì chuyện gì?"
"Có vài lời đàm tiếu, ta không biết ngươi có nghe được hay không HÀ "Ngươi xem ta ở chỗ này" Ánh mắt Liễu Tú Chương nhẹ nhàng lướt qua hai bên trái phải, nhìn tiểu viện cô độc này một lượt:
"Mỗi ngày.ta nhìn thấy, nghe thấy, chỉ có trăng thanh gió mát.
Sao so được với thành Lâm Tri ồn ào náo động?"
Yến Phủ cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng nữ tử đứng đối diện cách một cánh cửa, chậm rãi nói: "Rất nhiều người nói, nói từ... về sau, ngươi quá đau thương, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt..."
"Yến công tử" Trên gương mặt trái xoan thanh tú đẹp đẽ của Liễu Tú Chương tú mỹ không có quá nhiều biểu cảm: "Chuyện này không có gì để người ta nói lời đàm tiếu. Chúng ta đã quen biết từ khi còn bé, thường thường chơi đùa cùng nhau. Từ nhỏ, người lớn đã nói, chúng ta... Dù chỉ là lời nói đùa, thì cũng đùa quá lâu rồi, cần thời gian để làm nhạt đi"
Nàng ta cắt ngang hồi ức, nhìn Yến Phủ: "Ngươi muốn huỷ bỏ hôn ước. Ta đã đồng ý. Thế nào, đến cả quyền lợi khó chịu, ta cũng không nên có sao?"
Nàng ta không hỏi xứng hay không, cũng không hỏi có thể hay không, chỉ hỏi nên hay không.
Chỉ khi nói đến câu nói này, trong giọng nói của nàng ta mới có chút dao động.
"Ta không có ý này." Vẻ mặt của Yến Phủ cũng rất kiềm chế, y cố gắng để giọng nói không mang chút gợn sóng: "Chỉ là có vài âm thanh, rơi vào trên người Đỉnh Lan... Sau này nàng là thê tử của Yến Phủ ta, ta cần suy nghĩ đến thanh danh của nàng"
"Đúng vậy. Là nên như thế" Liễu Tú Chương cũng rũ mắt xuống:
"Ta đóng cửa lại sống cuộc sống của mình, phụ thân ta nói gì ở bên ngoài... Ta không biết"
Hai người cách một cánh cửa đối diện, đều chỉ nhìn dưới đất.
Giống như trên mặt đất, ẩn giấu bí mật giải quyết vấn đề khó khăn gì trên thế gian.
Cánh cửa như tường cao, ngăn cách hai người trong ngoài, mỗi người một nơi.
"Ta không có khả năng làm gì với phụ thân của ngươi." Sau khi Yến Phủ nói ra miệng, mới ý thức được không nên nói như vậy, bổ sung: "Dù sao hai nhà Yến Liễu cũng là thế giao."
Liễu Tú Chương chỉ nói: "Ngươi cũng biết tình huống của ông ấy.
Nếu ông ấy có thể nghe ta... chuyện sẽ không như thế"
Yến Phủ khẽ than thở một tiếng trong lòng, nói: "Cho nên, ta hi vọng ngươi có thể nói chút gì"
"Nói chút gì cơ?"
Dù sao Liễu Tú Chương cũng là người thông minh, sau khi hỏi ra vấn đề, nàng ta liền hiểu được.
"Ngươi muốn ta nói, ta hoàn toàn không có tình ý với ngươi?
Muốn để ta nói, ta chưa từng đau lòng?"
Nàng ta cười buồn bã: "Yến Phủ, ngươi thật nhẫn tâm"
Yến Phủ đứng ngoài cửa viện, giống một cái cây lặng lẽ.
Chỉ có gió thổi tới, mới có tiếng vang xào xạc.
Sau một hồi lâu im lặng, y nói: "Ôn Đinh Lan là thê tử chưa xuất giá của ta, nàng không làm sai bất cứ chuyện gì, không nên bị người ta chửi bới như thế. Ta không thể xoa dịu việc này vì nàng, thì không có mặt mũi nào đứng trong thiên địa. Hiện nay, ta chỉ có hai biện pháp. Một là ngươi mổ miệng, xóa bỏ lời đồn đại. Hai là ngươi không nói gì. Sau khi ta về Lâm Tri, xách đao đi ra ngoài, ai nói một câu nói xấu, ta liền chém kẻ đó một đao, bất kể thân thù, không tránh người địa vị cao hay thấp. Dù bị người ta coi là kẻ điên như Điền An Bình, ta cũng sẽ làm như vậy."
Rất ít người từng gặp Yến Phủ ra tay, cũng gần như chưa từng nghe nói y động vũ lực với ai tại trường hợp công khai. Mặc dù có lần Khương Vô Ưu Lâm Tri đuổi theo đánh y, y cũng vẫn chạy trốn, chưa từng đánh trả.
Nhưng không ai sẽ hoài nghi thực lực của Yến Phủ.
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nghe thấy Yến Phủ nói dọa ai.
Vị quý công tử ôn nhã này, cho dù nói đến loại chuyện như chém người, vẫn tao nhã khắc chế.
Nhưng quyết tâm y bộc lộ ra lại kiên định đến đáng sợ.
"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?" Liễu Tú Chương nâng mắt lên, nhìn Yến Phủ từ đầu đến cuối chưa từng ngước mắt: "Vì nàng, ngươi tình nguyện từ bỏ tất cả?"
Yến Phủ nói: "Ôn Đại phu yêu nữ nhi như mệnh, ta che chở Ôn Đinh Lan như thế, dù tiền đồ sau này hủy hết, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của Ôn gia và Yến gia"
"Nói tới nói lui, ngươi vẫn để ý Yến gia nhất"
"Ta sinh ra tại Yến thị, lớn lên tại Yến thị, học tập tại Yến thị, có được Yến thị. Cho nên..." Cuối cùng Yến Phủ cũng ngước mắt lên, rốt cục có thể đối mặt với Liễu Tú Chương: "Ta cũng sẽ chết tại Yến thị"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad