Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 4039

Chuong 4039Chuong 4039
1319 chữ
Chương 4039
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong một khoảng thời gian rất rài, Chúc Duy Ngã vẫn luôn là niềm tự hào của Thành Đạo Viện Phong Lâm, là chủ đề trò chuyện mà đệ tử Thành Đạo Viện say sưa. Năm xưa Khương Vọng cũng là một trong số những đệ tử tham gia trò chuyện về hắn ta.
Thật ra bọn họ cũng không có nhiều thời gian chung đụng, sau khi Khương Vọng rời khỏi Trang quốc thì lại chỉ nghe ngóng về nhau qua miệng kẻ khác. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt đã có ăn ý, lần đầu tiên uống rượu đã rất hợp duyên.
Có lẽ là vì... đều có thể nhìn thấy ánh sáng của nhau, mà lại không hề e ngại hào quang của mình sẽ biến mát.
Bọn họ không phải bạn. Sau khi Chúc Duy Ngã rời khỏi Trang quốc, bọn họ đã thành chiến hữu.
Làm sao Khương Vọng không nhớ cho được?
Không biết thế giới này lớn tới đâu, không biết Chúc Duy Ngã ở nơi nào, nhìn trời xanh bao la, biển rộng vô tận, điều khiển Ý Niệm đi khắp thiên địa, có cảm giác thật cô tịch!
Khương Vọng nhắm mắt mà đứng, lang lặng cảm nhận thế giới này. Không biết qua bao lâu, Ý Niệm bay rất xa, xa tới nỗi hắn không thể cảm nhận được nữa, chỉ có thể đánh dấu vị trí rồi đợi hắn đi tới đó tìm kiếm...
Vào một thời khắc nào đó, hắn đột nhiên nhớ ra đôi mắt Xích Kim, hai tay kết án!
Bầu trời bỗng chốc nhuộm màu sáng chói, ánh sáng màu xanh da trời như thác nước đổ xuống, từ trong vang hào quang này bay ra một con phượng hoàng màu xanh da trời cao quý mỹ lệ dang rộng đôi cánh che khuát bầu trời.
Uy áp cường đại đã cho thấy thân phận của nó.
Thiên Hoàng Không Uyên!
Kinh động đến vậy?
Khương Vọng không lùi mà tiến, nhảy khỏi đài cao, bay vút lên trời, muốn thử sức một lần với Không Uyên chễm chệ ở cực hạn của Soan Hải Cảnh. Đôi mắt phượng màu xanh da trời lại chỉ nhìn xuống, tò mò đánh giá hắn.
Sau khi phá vỡ kết giới liên quan đến “Không” và đột phá uy áp của Không Uyên, lúc này Khương Vọng mới chú ý tới, trên tám lưng lông vũ hoa lệ của Không Uyên còn có một chàng trai ngồi xếp bằng. Tóc dài xõa tung, hai tay trống rỗng, râu như cỏ dại, mặt mày lắm lem.
Chúc Duy Ngã!
Khương Vọng vừa nhìn một cái đã lập tức nhận ra. Nhưng lại chần chừ.
Đây là Chúc Duy Ngã tự tin sắc sảo, kiêu ngạo vô song đó sao? Đây là Đại sư huynh hào quang muôn trượng, hào hoa tươi sáng đó sao?
Hiện tại hắn ta ngồi nơi đó, một chút sắc bén cũng không có, trông chất phác như một lão nông dân.
“Là ta.” Chúc Duy Ngã cát lời.
Hắn ta giống như một pho tượng yên lặng đã lâu, cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động sau một thời gian chờ đợi dài đằng đẳng. Hắn ta từ trên lưng Không Uyên nhảy xuống, hướng về đài cao mà Khương Vọng đang đứng. Gió thổi phần phật, hất tung vạt áo đã không nhận ra màu sắc ban đầu của hắn ta.
Mái tóc xơ xác miêu tả mỗi một ngày hắn ta trải qua ở đây.
Không Uyên kêu nhỏ một tiếng, tựa như từ biệt, sau đó ngửa đầu vỗ cánh, cuốn theo hào quang đầy trời, bay lên không trung xa xôi, chỉ để lại một quang sáng xanh dương bồng bềnh trên màn trời.
Lúc này biển xanh nổi sóng, gió biển quất vào mặt, bóng núi lờ mờ kéo dài tới tận chân trời.
Khương Vọng nhìn Chúc Duy Ngã, hai người đứng đối diện trên đài cao.
Sau lưng không xa là cánh cửa hình tròn kia.
Đã lâu không gặp.
Trong lòng Khương Vọng có rất nhiều nghỉ vấn, có rất nhiều lời nói đã đến bên miệng nhưng cuối cùng chỉ thốt ra: “Đại sư huynh, rửa mặt di rồi ta đưa ngươi trở về.”
Chúc Duy Ngã bình tính nói: “Đây là hôm đó Thiên Công Chân Nhân để lại trên người ta. Ta không rửa mặt.”
Hắn ta là người giữ kỷ lục Điện Cơ nhanh nhất Thành Đạo Viện tại các thành Trang quốc, chỉ mới chín ngày đã Điện Cơ thành công. Hắn ta vừa đạt Đằng Long cảnh đã một người một thương truy sát cao thủ Đằng Long cảnh Thôn Tâm Nhân Ma Hùng Van, giao thủ hơn mười lần, càng đấu càng mạnh, ép cho đám đệ tử Huyết Hà Tông hung hăng độc ác phải chạy trốn khắp nơi.
Hắn ta chưa từng tham dự Tam Thành Luận Đạo, nhưng sau khi Lâm Chính Nhân ăn nói ngông cuồng, hắn ta một mình một thuyền xuôi sông Lục Liễu, vung thương trấn áp thành Vọng Giang.
Trong thành Bát Thục, một thương đâm Bạch Cốt Diện Giả.
Hội Tam Quốc, hắn ta trấn áp Ung Lạc. Ở thành viện là đệ nhát, ở quốc viện cũng là đệ nhát.
Phàm là nơi nào có hắn ta, danh hiệu đệ nhát thiên kiêu Trang quốc không đời nào là của ai khác.
Trong trận chiến cuối cùng khi hắn ta quyết chí từ bỏ đất nước, hắn ta công phá mười thành, chấm dứt tình nghĩa bồi đắp vun trồng với đất nước, sau đó gọi Trang thiên tử là kẻ thù!
Thiên tài sắc bén xuất chúng như hắn ta, luôn luôn là tồn tại chói mắt nhất. Thực ra cuộc đời của hắn ta chưa từng gặp bất cứ khó khăn trắc trở gì, đều chỉ là lựa chọn mà thôi.
Cho đến trận chiến tại thành Bất Thục...
Hắn ta đã thành Thần Lâm, gần như là ngồi yên trên Điều Ngư Đài, chờ Trang Cao Tiện vươn cổ chờ chết.
Kết quả thế sự khó lường, Hoàng Kim Mặc bị vu oan bắt giữ, hắn ta bị đưa vào Sơn Hải Cảnh, Tân Tan Thương gãy, thành Bát Thục sụp đổ sau một đêm.
Hắn ta cũng đã đấu tranh, nhưng không thể thay đổi kết cục.
Lắm lem trên mặt là vết máu năm đó, vẫn không chịu lau đi.
Bởi vì hắn ta phải ghi nhớ.
Đây là vết thương của hắn ta, cũng là nỗi đau của hắn ta, còn là một sự sỉ nhục.
Không bảo vệ được người thương, hắn ta he thẹn khôn xiết, không cách nào tha thứ cho chính mình.
Khương Vọng im lặng hồi lâu, lầy ra một thanh trường thương từ trong hộp trữ vật, giơ ngang trước mặt Chúc Duy Ngã: “Tân Tan Thương của ngươi... Ta nhờ người sửa xong giúp ngươi rồi.”
Chúc Duy Ngã nhìn cây thương này, yên lặng nhìn cây thương này. Hắn ta vẫn bình tĩnh. Đưa tay nhận lấy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó đeo ngược lưng hệt như quá khứ.
“Ngươi biết không.” Cuối cùng hắn ta nói: “Từ lâu ta đã vứt bỏ tất cả mọi thứ tại Trang quốc, thành Bát Thục cũng đã không còn tồn tại, ta không còn bát cứ thân nhân bằng hữu nào trên đời này. Ở nơi này, có đôi khi ta thật sự không biết làm sao để tiếp tục tu hành, ta sẽ nghĩ, nếu có người tới đón ta, người đó sẽ là ai?”
Hắn ta nói tiếp: “Khương Vọng, ta biết ngươi sẽ đến.”
Gió biển quất vào mặt ran rát, thổi những lời nói ra thành cát bụi. Khương Vọng chỉ nói: “Về uống rượu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad