Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1171: Có chuyện

Chương 1171: Có chuyện
Về đến Tề quốc, Khương Vọng cứ vội vội vàng vàng, kể cả trong trận khiêu chiến phúc địa ngày mười lăm tháng hai cũng chỉ thử qua loa rồi thua qua loa.
Từ xếp hạng thứ mười bốn - phúc địa Bát Trì Sơn tụt xuống hạng bốn mươi bốn - Luận Sơn.
Khương Vọng cũng quen việc trượt dài một lèo thế nảy rồi. So chiêu với cường giả, sung sướng vô tận. Với điều kiện tiên quyết là không nguy hiểm đến tính mạng thì đây là một loại hưởng thụ cực đoan với kẻ có truy câu lớn lao như hắn. Đương nhiên, nếu có thể thắng lợi, thu chiến lợi phẩm, mới thực thỏa mãn.
Trên cơ bản, chỉ cần có thời gian, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ trận chiến nào. Duy chỉ có một lo lắng nếu bị đánh rớt khỏi phúc địa sẽ khó có được cơ hội như vậy. Cũng may trong Thái Hư Huyễn Cảnh có tới bảy mươi hai phúc địa, còn có một số đường để lui.
Mỗi tháng một lần có thể khiêu chiến phúc địa trong Thái Hư Huyễn Cảnh, trên cơ bản hắn không có cơ hội thắng. Ngược lại, trên đài luận kiếm, hắn lại hát vang tiến mạnh, cuối cùng lọt vào đến danh sách một trăm người dẫn đầu, xếp hạng chín mươi sáu.
Nhưng có một điều đặc biệt là hiện nay Tả Quang Thù đang xếp hạng sáu mươi bốn trong bảng xếp hạng Nội Phủ cảnh của Thái Hư Huyễn cảnh.
Khương Vọng tự nhận, nếu mình bung toàn bộ chiến lực sẽ mạnh hơn Tả Quang Thù không ít, nếu đủ thời gian, hắn muốn đánh vào danh sách ba mươi người đứng đầu cũng không thành vấn đề.
Chỉ là không biết Thái Hư Huyễn cảnh thu nạp bao nhiêu tu sĩ Nội Phủ cảnh, nhìn khắp thế gian hiện tại, thực lực này có thể đạt tới tiêu chuẩn gì?
Bởi vì sau thứ hạng một trăm sẽ không được xếp hạng nên có lẽ chỉ người sau lưng Thái Hư Huyễn Cảnh mới biết được đáp án.
Gần đây Khương Vọng cảm giác dường như Thái Hư Huyễn Cảnh có một sự thay đổi vô hình nào đó, nhưng nếu muốn nói rõ ra thì hắn không nói được là thay đổi chỗ nào. Nhưng chắc chắn đây không phải ảo giác.
Không thể giấu diếm tất cả mọi người về sự tồn tại của Thái Hư Huyễn Cảnh, nhưng thái độ của các thế lực lớn vẫn chỉ mập mở, không có nhà nào tuyên truyền, cũng không có nhà nào vung trăm tên xua trăm ngựa đi chống lại. Còn người của các thế gia như Tả Quang Thù, Trọng Huyền Thắng đều không nói quá tỉ mỉ về Thái Hư Huyễn Cảnh.
Có lẽ không bao lâu nữa sẽ có biến cố xảy ra.
Mà Khương Vọng đang rất chờ mong thay đổi kia xảy ra.
Hoàn thành hết công việc tu hành thường ngày, Khương Vọng tiếp tục tập trung tỉnh thần vào các thông tin tình báo liên quan đến quần đảo Cận Hải, muốn tìm cách cứu Trúc Bích Quỳnh.
Vấn đề này cực kỳ khó, dù có Khương Vô Ưu và Trọng Huyền Thắng hỗ trợ, cơ hội thành công cũng xa tít mù khơi.
Cày cấy trăm ngày, chỉ cầu một bát lúa.
Trong lúc hắn đang suy tư thì bên ngoài viện có tiếng ồn ào.
Nơi này là biệt phủ Hà Sơn của Trọng Huyền Thắng, bình thường không nên ầm ÿ như thế mới phải.
Khương Vọng đầy nghỉ hoặc mở cửa đi ra ngoài, từ xa xa đã nghe tiếng bá phụ của Trọng Huyền Thắng, trưởng tử của Bác Vọng Hầu, Trọng Huyền Minh Quang.
"Mấy người cô nhi quả mẫu này tìm tới cửa, Trọng Huyền gia chúng ta không thể không quản chứ. Tiểu Thắng đâu rồi? Nó đâu? Gọi nó ra đây! Bác Vọng Hầu phủ chúng ta có thể bị người ta đâm cột sống sao?"
Nếu xem nhẹ tài năng, đức hạnh, thì Trọng Huyền Minh Quang thực sự là dáng vẻ đường đường mà.
Dù tuổi đã rất lớn, tu vi kém xa tít mù, nhưng ông ta vẫn cực kỷ lỗi lạc. Quần áo được đeo trang sức khéo léo tỉnh tế, từng sợi tóc cũng được chải vuốt tỉ mỉ.
Lúc này, giọng nói của ông ta rất thuần hậu, lại thêm vài phần thân cận, nếu không phải người quen thì rất khó để không tin tưởng ông ta.
Khương Vọng đi đến bên này, chỉ thấy một đống người chen chúc trong viện, người già trẻ em, trẻ con khóc, người già gào, người sau thê thảm hơn người trước, tràng diện cực kỳ khó coi.
Người này la hét rằng đói, người kia kêu khóc rằng không muốn sống nữa, lại có người khổ sở than sống không nổi nữa, sắp bị ép đến chết rồi.
Thấy cảnh tượng này, ai không biết chuyện còn tưởng Trọng Huyền Thắng đã làm chuyện thương thiên hại lý đào mộ tuyệt hậu gì đó nữa.
Mà Trọng Huyền Minh Quang đứng giữa những người này, mỡ miệng một câu "Trọng Huyền gi sẽ làm chủ cho các ngươi", rõ ràng là kẻ đến không thiện.
Hai gã canh cửa cực kỳ khó xử đứng một bên, hiển nhiên không dám ngăn cản trưởng tử của Bác Vọng Hầu.
Khương Vọng nghe một lúc đại khái cũng hiểu phần nào.
Sau khi Vương Di Ngô bị trục xuất khỏi thành Lâm Tri, việc kinh doanh của Trọng Huyền Tuân bị chia bảy xẻ tám, khó tránh khỏi có một số người không biết dựa vào đâu mà mất đi sinh kế.
Đây cũng không phải vấn đề gì. Lẽ ra không có việc làm thì đi tìm việc mới đi là xong, người sống có tay có chân, chẳng lẽ còn có thể chết đói ở thành Lâm Tri này à?
Nói lại, có mấy người dám cả gan tìm đến Trọng Huyền gia gây sự chứ?
Vấn đề này không cần truy đến cùng, rõ ràng là Trọng Huyền Minh Quang động tâm quỷ, muốn tập hợp gia quyến mấy người này đến ép Trọng Huyền Thắng đây mà. Rõ ràng lão ta muốn làm cho Trọng Huyền Thắng mất mặt, đả kich danh dự của hắn.
Mánh khóe này thô thiển hết sức. Vậy mà xem dáng vẻ trí tuệ vững vàng kia của Trọng Huyền Minh Quang kìa, hiển nhiên lão đang cực kỳ tự đắc, tự cho là mình đang khống chế thế cục đấy.
Mới đầu Khương Vọng ra cửa còn hơi bận tâm chuyện gì xảy ra, nhưng vừa thấy Trọng Huyền Minh Quang đã lập tức yên tâm.
Thậm chí, nhìn hiện trường gà bay chó chạy này hắn còn thấy hơi buồn cười.
Chút phiền toái nhỏ này, xử lý khó gì đâu?
Hiển nhiên Trọng Huyền Thắng cũng đang khá vui vẻ. Hắn từ một cửa khác nổi giận đùng đùng tiến vào trong nội viện, vừa thấy bá phụ nhà mình thì lập tức cười rạng rỡ.
"Bá phụ một ngày bận trăm công ngàn việc, sớm tối thỉnh an không biết bao nhiêu đường, sao hôm nay rảnh rỗi tới biệt phủ Hà Sơn của chất nhi chơi vậy?"
Trong lời nói của Trọng Huyền Thắng còn có bọc gai, ngầm trào phúng Trọng Huyền Minh Quang cả ngày chỉ biết nịnh bợ lấy lòng Trọng Huyền Vân Ba, ngoài ra không làm được việc gì.
Ấy vậy mà Trọng Huyền Minh Quang lại không nghe ra, nghiêm túc nhìn thằng cháu béo, ngữ trọng tâm trường nói: "A Thắng, việc này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng ngươi phải xử lý cho tốt.
Bá phụ cũng không muốn quản, nhưng đám tiểu bối các ngươi thực không bớt lo mà! Không phải bá phụ nói ngươi, nhưng làm kinh doanh thì phải làm cho tốt, sao ngươi nói hủy là hủy ngay được? Hủy đi cũng không sao, đám thanh niên trẻ tuổi các ngươi tranh tranh đoạt đoạt, bá phụ không nói, nhưng không cho người ta đường sống thì làm sao được? Về sau ai có thể tin tưởng ngươi? Ai chịu tin tưởng Trọng Huyền gia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad