Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3869

Chương 3869Chương 3869
"Vậy thì." Trử Tuất châm chậm hỏi: "Ngươi sẽ hối hận chứ?"
Triệt để từ bỏ thân phận Du Khuyết này, ngươi sẽ hối hận chứ?
Tự tay giết chết nhiều người trong gia tộc như thế, sẽ hối hận chứ?
"Mối quan hệ giữa Du Khuyết và Du gia không thể xóa bỏ được. Đây là một trong những bất hạnh của gia tộc này, và bản thân ta cũng phải đối mặt với bất hạnh đó." Du Khuyết bình tĩnh nói: "Bọn họ đều đã trở thành tài nguyên cho lần điền thọ lân này của ta. Bọn họ sẽ vẫn luôn sống trong nhân sinh của ta."
Trử Tuất nghĩ, ít nhất là bốn huynh đệ Du gia, đặc biệt là đứa nhỏ tội nghiệp tên Du Bạch Nhượng kia, đã được cứu kể từ đó. Ngay cả khi trong tương lai, sự thật về cái chết giả của Du Khuyết có bị lộ ra, hay thân phận của Du Khuyết trong Bình Đẳng Quốc có bị cả thế giới biết tới đi chăng nữa, thì bốn huynh đệ Du gia cũng sẽ không còn bị y liên lụy nữa rồi. Bởi vì y đã giết chết cả gia tộc, nên từ đó giữa y và Du gia chỉ còn lại mối hận thù.
"Nói vậy thì, Cảnh thiên tử cố ý phái Tang Tiên Thọ tới điều tra sống chết của ngài, có phải điều này cũng đồng nghĩa với việc từ trước đến nay ông ta chưa từng quên Du Kinh Long đã mang về vinh quang cho đất nước không?" Trử Tuất nói: 'Năm đó cũng không thấy Cảnh thiên tử lộ ý định thực sự gì trong việc ngài từ quan. Suy cho cùng thì Cảnh quốc quá rộng lớn, không phải việc gì cũng theo ý muốn của ông ta được... Vậy thì nếu như ngài có thể dùng thân phận Du Khuyết thể hiện tu vi Động Chân, nói không chừng Cảnh quốc sẽ trọng dụng ngài thêm một lần nữa."
Trên mặt Du Khuyết đã khôi phục huyết sắc, vì vậy y bước ra khỏi quan tài, bình tĩnh đi ra ngoài: "Trên đời đã không còn Du Kinh Long nữa, chỉ có Bình Đẳng Quốc hộ đạo nhân... Tôn Dần."
Y hoàn toàn thờ ơ với toàn bộ những khả năng mà Trử Tuất đưa ra.
Y đã sớm đưa ra lựa chọn của mình và sẽ không để bất cứ ai ảnh hưởng đến ý chí của y, không để bất cứ ai khinh nhờn ý tưởng của y. Cho dù người đó có là thiên tử tối cao của đế quốc đệ nhất thiên hạ đi chăng nữa!
Trử Tuất tự giác móc một cỗ thi thể từ trong hộp trữ vật ra, đặt vào trong quan tài.
Tướng mạo của thi thể kia giống hệt như Du Khuyất.
Thế là quan tài lại được đóng lại một lần nữa.
Hắn ta sải bước bước tới, theo sát phía sau Tôn Dần.
Thân phận của Du Khuyết đã biến mất, từ nay trở đi, Tôn Dần đã có thể toàn tâm toàn lực tham dự vào sự vụ của Bình Đẳng Quốc.
Và một thành viên nòng cốt của tổ chức như hắn ta đương nhiên biết tới tứ đại Chân Nhân của Bình Đẳng Quốc là Triệu Tử, Tiền Sửu, Tôn Dần và Lý Mão.
Xét về thực lực thì Tôn Dân mới là đệ nhất!.......
"Mấy người của Hắc Sơn học xã đâu rồi? Trương Thừa Càn đâu? Trương Vọng đâu?"
"Không biết a, có ai nhìn thấy không?"
"Hình như từ tối hôm qua bắt đầu không thấy rồi."
Tiếng thảo luận của mọi người không hề kịch liệt, nhưng lại cực kỳ chói tai.
Một cuộc hành trình dài nho nhã đang tốt đẹp, đột nhiên lại bị chặn đứng ở bước thứ chín mươi chín trong cuộc hành trình trăm bước vì một cuộc ám sát chó má nực cười, cuối cùng lại bởi vì một sự hỗn loạn không giải thích được khiến người ta cảm thấy bàng hoàng.
Các học sinh của Thính Trúc học xã đều nghỉ ngơi tại Xích Ngô Thủy Quan một đêm—— mặc dù những học sinh này đều có gia thế không tâm thường, tướng lĩnh thủ hộ cũng coi là uốn mình theo ý, nhưng việc trực tiếp thả họ xuất quan hiển nhiên là điều không thể.
Bọn họ chỉ có thể dừng chân ở chỗ này, chờ đợi tình trạng bất ổn lắng xuống và lệnh cấm được dỡ bỏ.
Đêm thực sự rất dài, nhất là khi có điều gì đó để mong chờ. Cuối cùng Ngũ Mẫn Quân khó khăn lắm mới tĩnh tọa được đến hừng đông, cố ý ăn bận trang điểm cẩn thận đi ra khỏi phòng, liền nghe thấy tin dữ kinh thiên động địa này.
Nàng ta không nói một lời, đi thẳng vào căn phòng của Trương Vọng mà tối hôm qua nàng ta đã chú ý tới. Vừa đi đến đó, nàng ta đã nhìn thấy vị sư muội của mình đang đứng ở cửa, tay cầm hoa, ăn bận trang điểm cực kỳ lộng lẫy.
Sư muội rất tự giác cảm thấy thẹn thùng khi bản thân bị nhìn thấu vụng trộm, đứng tại chỗ nũng nịu nói: "Sư tỷ, sao tỷ lại tới đây? Tỷ đừng hiểu lầm, muội chỉ muốn tới đây để cảm tạ Trương Vọng công tử hôm qua đã dũng cảm ra tay giúp đỡ, nên muốn tặng huynh ấy bó hoa. Cái này muội còn chưa bước vào phòng đâu!"
Trong số ba học sinh đến từ Hắc Sơn hôm qua, hình như người ra tay đầu tiên là cái tên có giọng nói cà lăm cơ mà... Sao không thấy ngươi tặng hoa cho hắn ta?
Ngũ Mẫn Quân không thèm vạch trần, không chỉ bởi vì chính bản thân nàng ta cũng có tư tâm không trong sáng, mà còn bởi vì...
Nàng ta tiến lên phía trước, trực tiếp đẩy mở cửa phòng.
Quả nhiên!
Trong phòng không một bóng người!
"Hả?" Sư muội ló đầu vào: "Chẳng lẽ Trương Vọng công tử đã ra ngoài rồi à?"
Ngũ Mẫn Quân nghiến chặt răng nói: "Y há chỉ là ra ngoài!"
Có khi còn ra khỏi cả quốc gia rồi!
Giỏi cho tên Địa Ngục Vô Môn nhà ngượi, lại dám lừa gạt tới Ngũ gia cô nương ta, ta thê sẽ không bỏ qua cho ngươi!
"A, trên bàn hình như có một lá thư." Sư muội đột nhiên nói.
Nhưng khi văn hương phong thổi qua, trước mắt ảo ảnh chuyển một cái, lá thư đã rơi vào trong tay Ngũ Mẫn Quân.
Sư muội tiến lên một bước, muốn liếc nhìn xem nội dung trong bức thư là gì, nhưng Ngũ Mẫn Quân đã đọc xong thư, tiện tay cuộn tròn lại rồi sải bước đi ra ngoài.
"Sư tỷ, tỷ đi đâu vậy?" Sư muội đuổi theo hỏi.
"Ta định đến Trung Ương Thiên Lao ngồi một lát." Ngũ Mẫn Quân không quay đầu lại đáp.
"Ha ha ha, sư tỷ, ngươi thật biết nói đùal".......
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad